Cô không có cách nào PK (*) với Khương Nhiên, nhưng cô căm thù Khương Nhiên đã cướp đi Tiểu Mao Cầu. (*) PK: đồ sát (thường dùng trong các game online)
Chỉ đâm người thì không thể hả giận được.
Lưu Diệp cảm thấy cô phải làm chút gì đó để cho mình phát tiết một chút, nhưng cô không có dũng khí đối nghịch với Khương Nhiên.
Lúc tối cô len lén kéo hết chăn mỏng trên người Khương Nhiên đi, đắp toàn bộ sang người mình.
Một mặt là hy vọng Khương Nhiên có thể cảm lạnh, một mặt là có chăn mỏng chắn ngang, sẽ cảm thấy không đến nỗi ngay cả lúc ngủ cũng phải kề da thịt với anh.
Kết quả cô mới làm một đêm, đã bị Khương Nhiên để ý, chỉ là lúc này Khương Nhiên còn tưởng là cô sợ lạnh, dán sát lại chăm sóc cô như cún con, Khương Nhiên đi tìm tấm chăn mỏng cho cô.
Cuốn cô như nem rán, buổi tối lúc ngủ ôm lấy cây nem rán là cô, hài lòng ngủ.
Vốn trong phòng đã có độ ấm không thay đổi, lần này coi như Lưu Diệp xui xẻo.
Đắp nhiều như vậy, còn bị Khương Nhiên to lớn ôm vô cùng chặt, thiếu chút nữa cô nóng chết.
Lưu Diệp hết cách rồi, lại chịu đựng trợn trắng mắt kích động nghĩ tới cái khác.
Lúc nấu cơm cho Khương Nhiên, Lưu Diệp cố ý bỏ rất nhiều muối.
Cố ý nấu vô cùng khó ăn, cô cũng không tin, dù sao cô nấu thức ăn như vậy, Khương Nhiên còn có thể để cho cô tiếp tục làm.
Mùi vị đó đừng nói ăn, cô vừa ngửi thấy đã buồn nôn, cô cũng chỉ biết mong đợi sau khi Khương Nhiên ăn xong sẽ giận tím mặt, sau đó hoàn toàn không để cho cô phục vụ nấu cơm nữa.
Kết quả là Khương Nhiên lại làm ngược lại, giống như heo không có vị giác, cũng mặc kệ cô làm cái gì, biểu hiện lúc ăn vô cùng nhiệt tình.
Hơn nữa còn có thể vừa ăn vừa lộ ra vẻ mặt hài lòng vui sướng.
Lưu Diệp cũng sắp tức chết rồi.
Anh là heo đặc biệt sống dậy sao! ?
Đồ ăn như này heo cũng không ăn, anh không nhận ra đây là mùi gì à? !
Lưu Diệp nghĩ hết biện pháp cũng không tránh được việc nấu cơm tồi tệ này, ngược lại thì Khương Nhiên càng ăn càng thêm nghiện, ban đầu còn để cho cô tùy tiện làm, hiện tại quả thật còn chọn món ăn theo quy định, lướt gió tung mây gì đó để cô tự làm hết, mỗi lần cô ở trong phòng bếp mệt mỏi gần chết, Khương Nhiên cũng sẽ ở bên cạnh nhìn, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Lưu Diệp cũng rất muốn chơi bời lười biếng, nhưng không chịu nổi sự giám sát lợi hại của Khương Nhiên.
Hơi có một chút dấu vết bất mãn, hoặc là lười biếng, lập tức có thể bị Khương Nhiên phát hiện.
Quả thật Lưu Diệp cũng sắp bị hành hạ đến điên rồi.
Ngược lại ngày đó Lưu Diệp đang bận chuẩn bị cho nhà hàng sắp khai trương, bỗng nhiên có chỗ có điều kiện kinh tế gọi điện cho cô, hỏi thăm cô có muốn bán lại một sợi tóc hay không.
Trước khi nói mua tóc của cô người mua hiện tại còn hỏi thăm rất nhiều thứ, bày tỏ nguyện ý ra giá tiền cao hơn để mua.
Lưu Diệp ‘ai’ một tiếng, hai mươi hai triệu! Người mua đã quá chịu chơi rồi, giá này còn cao hơn nữa được à? !
Quả thực cô vô cùng tò mò thân phận của người mua kia.
Nhưng mặc kệ cô hỏi thế nào, dường như chỗ có điều kiện kia kiêng kị tên của người mua, kiểu gì cũng không chịu tiết lộ.
Ngược lại chỉ nói với cô: "Người có thực lực như vậy, có thể đếm được trên một bàn tay, huống chi cô và người kia còn có duyên phận rất thần kỳ. . . . . ."
Lưu Diệp buồn bực nghĩ đến cái chỗ lắm tiền lắm điều kiện kia, thật không biết lời của anh ta có ý tứ gì.
Duyên phận thần kỳ? !
Cô có thể có duyên phận thần kỳ cái rắm gì với người kia à?
Nhưng Lưu Diệp suy nghĩ một chút đến chuyện bán tóc, khoản tiền kia quá nhiều, đến bây giờ cô còn chưa tốn một chút sức.
Việc kiếm được nhiều như này, cũng có áp lực rất lớn, huống chi tóc là thứ vừa hiếm vừa quý, không bằng cô ém hàng lại, tạm thời Lưu Diệp cũng không bán.
Thật ra vội vàng làm xong hết mọi chuyện , lúc được mấy người Quan Chỉ hộ tống về Hạ cung, Lưu Diệp đi ngang qua phòng tạm giam, chợt nhớ tới người xui xẻo là Sở Linh.
Gần đây coi như Sở Linh hoàn toàn bị quên lãng.
Cô biết Đệ Nhất quân và Đệ Nhị quân có liên quan đến nhau, mặc dù ngoài mặt không hợp, nhưng dù sao cũng là tình chiến hữu, cô cũng len lén hỏi Quan Chỉ: "Sở Linh này, không biết cuối cùng sẽ như thế nào, chuyện này cũng mất nhiều thời gian vậy?"
Quan Chỉ chần chừ một lúc, hiếm khi nói một câu: "Chúng tôi cũng hi vọng thủ lĩnh có thể sớm xử lý chuyện này, dù sao hiện tại chỉ có Đệ Nhất quan của chúng tôi làm công việc canh gác, trước đây đều là Đệ Nhị quân bảo vệ xung quanh, hiện tại chỉ có Đệ Nhất chúng tôi, chúng tôi cũng cảm thấy áp lực rất lớn."
Dừng lại, Quan Chỉ giống như nhắc nhở Lưu Diệp: "Thật ra thì phu nhân hoàn toàn có thể nói chuyện này với thủ lĩnh, sức ảnh hưởng của ngài rất lớn, tôi nghĩ thủ lĩnh sẽ tham khảo ý kiến của ngài."
Lưu Diệp thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, còn nói sức ảnh hưởng của cô rất lớn nữa chứ. . . . . .
Cô cũng không biết con mắt nào của Quan Chỉ thấy điều đó, đừng nói cứu Sở Linh, cô còn không biết cầu xin ai giúp cô đấy.
Lưu Diệp bất đắc dĩ thở dài.
Trải qua từng ngày từng ngày.
Chỉ là Lưu Diệp không biết mình bị hội chứng Stockholm* từ lúc nào, có lúc cô cũng sẽ có cảm giác bị mê hoặc, hình như Khương Nhiên này vẫn rất tốt. (*) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.
Chẳng hạn khi tâm tình của Khương Nhiên tốt, sẽ là một người chủ rất tốt, còn có thể trêu cô một chút, nói chuyện đùa với cô.
Chỉ là cô cảm thấy những chuyện cười kia quá nhạt.
Cái gì một tay anh có thể chém cái này đánh chết cái kia . . . .
Lưu Diệp thật sự không nghe ra những chuyện đó buồn cười ở chỗ nào.
Ngược lại gần đây công việc của Lưu Diệp rất thuận lợi, mặc dù vẫn bị Khương Nhiên cản trở các kiểu, những việc trong phạm vi của mình cũng làm đến nơi đến chốn rồi, cô nhanh chóng trù định kế hoạch khi nào xây xong nhà hàng kia.
Cô vô cùng muốn đi xem.
Nhưng hết lần này tới lần khác càng khát càng ăn muối, cô đè nén quá nhiều, cũng viết tên của Khương Nhiên rất nhiều lần lên tờ giấy nhỏ, mang theo bên người, muốn đâm lúc nào thì sẽ lấy ra đâm.
Kết quả ngày đó không biết sao lại không xử lý tốt, lúc trở lại Hạ cung, lại để Khương Nhiên nhìn thấy một tờ.
Lưu Diệp bị dọa sợ, rất sợ Khương Nhiên sẽ giống hung thần ác sát chất vấn cô.
Kết quả sau khi Khương Nhiên thấy tên mình được viết trên tờ giấy, lại giống y hệt như xuân về hoa nở, còn lộ ra vẻ mặt vui vẻ vô cùng đắc ý, cười hỏi cô: "Em yêu thích anh như thế ư, chỉ là ban ngày không thấy anh một lúc thôi, đã phải viết tên anh nhớ tới anh?"
Lưu Diệp thật lòng cảm thấy trong đầu anh đi quá xa rồi.
Cô nín lặng mặt đỏ ửng, không biết có nên nhận nỗi oan ức này hay không.
Ở đó ấp úng, cuối cùng thì phục tùng dưới áp bức của thế lực ác, Lưu Diệp chán ghét nhăn mặt thừa nhận: "A. . . . . . Thỉnh thoảng. . . . . . Sẽ rất nhớ anh. . . . . ." Chết! !
Khương Nhiên cười vuốt ve tóc của cô, ôm cô vào trong ngực, vuốt ve lung tung không nặng không nhẹ.
Từ sau lúc đó Khương Nhiên dứt khoát mang theo Lưu Diệp bên người, một tấc cũng không rời, làm như vậy là để Lưu Diệp không cần luôn nhớ nhung anh.
Cuối cùng lần này Lưu Diệp cũng biết bình thường anh đang bận cái gì, buổi sáng rửa mặt ăn cơm, sau đó đi rèn luyện thân thể.
Nhưng bài luyện tập vào buổi sáng kia, Lưu Diệp nhìn một lần đã bị hù nhắm hai mắt lại.
Cô thật sự không nghĩ tới mỗi sáng sớm Khương Nhiên đều tự giam mình trong lồng tre chiến đấu với Oddyy.
Hơn nữa một chút phòng ngự cũng không có, cứ □ trên người.
Cô xem mấy lần thì bị hù sợ, Khương Nhiên lại giống như hả hê, vốn nghe Quan Chỉ nói Khương Nhiên chỉ rèn luyện nửa giờ để duy trì sức chiến đấu, hiện tại có lẽ là vì khoe khoang hay là thế nào đó, trực tiếp kéo dài thời gian đến 40'.
Nhìn Khương Nhiên tàn nhẫn như vậy, lại giống như trêu chọc chó mèo, cô thật sự cảm thấy da đầu đều tê dại rồi.
Còn lại thì tuần tra tất cả các khu, nghe các báo cáo xử lí một chút chuyện căn cứ.
Cuối cùng Lưu Diệp cũng biết lượng công việc của Khương Nhiên lớn đến mức nào.
Bây giờ nhìn lại Khương Nhiên cũng không giống một người có suy nghĩ kiêu căng, cũng coi là một người rất lợi hại. . . . . . Không riêng gì sức mạnh bên ngoài, chắc cũng có chút đầu óc . . . . . .
Chỉ là cô cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm, đi cùng với Khương Nhiên như vậy, cô thật sự cảm thấy không chịu được.
Lưu Diệp cũng thử trao đổi với Khương Nhiên, ám chỉ mình cũng rất bận rộn, cũng có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải đi xử lý.
Kết quả nói chưa dứt lời, ngược lại Khương Nhiên đã mang giọng khinh thường nói với cô: "Những chuyện không đáng kể kia sao, sao em không giao cho người chuyên nghiệp hơn đi làm."
Lưu Diệp bị lời nói thẳng của anh làm tổn thương, cô cùng mấy người Tiểu Điền Thất không phải tinh anh như mấy người bọn anh, nhưng thế nhất định cũng không phải dựa vào anh.
Hơn nữa bọn họ cũng rất cố gắng, cũng làm không tệ mà.
Nói một câu như thế liền bác bỏ tất cả bọn họ à? !
Hiện tại một ngày đi theo bên cạnh Khương Nhiên 24 giờ, nếu không có Dã Thú và Tiểu Điền Thất giúp cô, bây giờ cô thật sự không làm được cái gì.
Hơn nữa kể từ khi cô như hình với bóng với Khương Nhiên, cô phát hiện ánh mắt Dã Thú nhìn cô có chút khác biệt.
Hôm đó vất vả lắm cô mới thấy tâm tình Khương Nhiên tốt, năn nỉ để Khương Nhiên thả cho cô nghỉ nửa ngày.
Lúc đi tìm Dã Thú và Tiểu Điền Thất, Tiểu Điền Thất có thể cũng biết một số chuyện rồi.
Dã Thú cũng không nhịn được, bởi vì bên cạnh không có giấy, Dã Thú dùng tay chấm vào ly nước rồi viết: "Chúng tôi rất nhớ cô. . . . . ."
"Tôi cũng thế."
"Gần đây có khỏe không, anh ta làm cô tức giận sao?"
Trong chớp mắt những giọt nước kia đã tiêu biến hết.
Lưu Diệp cố gắng đè nén cảm xúc tiêu cực, dùng nước viết: "Tôi rất khỏe. . . . . ."
"Tại sao anh ta không đối xử tốt với cô?" Chữ viết của Dã Thú càng ngày càng đẹp.
Sau khi viết xong những chữ kia, Dã Thú ngẩng đầu lên nhìn hai mắt của cô.
Sau một lúc lâu, Lưu Diệp mới chậm rãi viết: "Có lẽ là không cần thiết thôi."
Thật ra thì cô cũng không biết tại sao Khương Nhiên muốn đối xử với cô như vậy, giống như cô đang không ngừng lui về phía sau né tránh, nỗ lực yêu cầu anh đối xử tốt hơn, nhưng ngược lại anh lại ép sát từng bước từng bước, quả thật muốn bức chết cô.
Khương Nhiên như vậy rất giống một đứa trẻ bị chiều hư!
Tiểu Điền Thất vẫn trầm mặc, thấy cái này, rốt cục Tiểu Điền Thất cũng viết theo: "Anh ta sẽ hối hận."
Lần này Dã Thú viết rất nhiều chữ, hơn nữa viết rất nhanh.
Bởi vì những chữ anh viết mà Lưu Diệp cũng kinh sợ.
"Tôi dẫn cô đi! ! Chúng ta tìm cơ hội rời khỏi nơi này. . . . . . Đến một nơi vắng người ẩn cư. . . . . . "
Lưu Diệp hít sâu một hơi.
Cô bị ý tưởng đó cổ vũ, nhưng cô rất sợ mình đi ra ngoài sẽ gặp phải chuyện đáng sợ.
Tiểu Điền Thất cũng ở bên cạnh viết: "Có phải quá nguy hiểm hay không, hơn nữa đi như thế nào. . . . . ."
Dã Thú lại cố chấp tiếp tục viết: "Sẽ không, tôi sẽ bảo vệ các cậu! ! Nhất định có biện pháp! !"
Lưu Diệp không lên tiếng, cô biết tâm ý của Dã Thú, cô biết bọn họ đang quan tâm cô, nhưng suy nghĩ kiểu gì thì, bên ngoài cũng là hang hổ, ở đâu cũng thế.
Cô cũng chán chường khoát tay áo, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, viết: "Không cần, chỉ cần hai người sống tốt, tôi đã vô cùng vui vẻ rồi."
Thật ra thì Lưu Diệp rất muốn đi ra ngoài đi bộ một chút, cô chuẩn bị khai trương nhà hàng, nói thật, cô rất muốn đi cắt băng khánh thành, đối với cô mà nói, đó là chuyện duy nhất cô làm được từ lúc tới đây đến nay, tận mắt nhìn thứ mình thiết kế biến thành đồ thật, rất có sức hút với cô.
Chỉ là cô không dám khẳng định Khương Nhiên có đồng ý hay không, lại nói rời khỏi địa bàn của Khương Gia Quân có phải cũng quá mạo hiểm hay không.
Nhưng gần đây tiếp xúc nhiều hơn, cô cũng thăm dò ra chút tính khí của Khương Nhiên, người này à, chính là một con ngựa thích vuốt đuôi, cộng thêm cuồng tự đại, trong chuyện khác còn đỡ, nhưng ở trước mặt cô, Khương Nhiên giống hệt như người không có đầu óc, còn đặc biệt thích tranh đấu tàn nhẫn.
Lưu Diệp cũng nghĩ ra biện pháp, ngay tại lúc đó liền thử nghiệm, giả bộ than thở, thừa dịp ngày đó tâm tình Khương Nhiên tốt, cô lẩm bẩm: "Em muốn tới cắt băng khánh thành nhà hàng mới, chẳng qua em sợ có người sẽ quấy rối, dù sao những người đó cũng rất lợi hại, ngộ nhỡ đi ra ngoài gặp rắc rối thì làm sao bây giờ. . . . . ."
Quả nhiên người đàn ông tự đại vô địch vũ trụ này nhanh chóng nói: "Sợ cái gì, anh dẫn em đi."
Lưu Diệp cũng cảm thấy là thủ lĩnh quân đội nghiêm trang ban ngày này, sao ở trước mặt cô lại giống đứa bé không có đầu óc thế này.
Nhưng mà anh vốn là người ngại yên bình quá lâu, Lưu Diệp cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nếu có thể đi ra ngoài, thì cô phải mau chuẩn bị.
Cô sợ đêm dài lắm mộng, Khương Nhiên này nói đi là đi, cô rất sợ anh sẽ đổi ý, cô cũng vội vàng chuẩn bị ra ngoài.
Cô rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên bản thân cô rời khỏi địa bàn của Khương Gia Quân đấy.
Chỉ là Tiểu Điền Thất và Dã Thú không thể đi theo, đi theo cô chỉ có thể là mấy nhân viên nòng cốt của Khương Gia Quân.
Nhưng mà lần này thật đúng là huy động nhân lực, trước không nói tới những bảo vệ kia, ngay cả trên ti vi khắp nơi đều đưa tin cô sẽ đến.
Trước vài ngày đã có người xếp hàng chờ bên cạnh nhà hàng của cô, thậm chí còn có bán vé vào cửa.
Nhưng những người đó nhanh chóng bị chính phủ Liên Bang đuổi đi, để Lưu Diệp có thể truyền hình trực tiếp được qua TV, hình như đoạn đường mà cô đi, chính phủ Liên Bang đặc biệt dẹp thành một đường, giống hệt như giới nghiêm.
Đồng thời đừng nói là chỗ cô muốn đi, chỗ mà ống kính có thể quay đến, đều treo tất cả các loại cờ màu.
Gần đây cô làm những công việc kia, như là việc tạo ra khu Dưỡng Dục, có lẽ là được truyền thông thiên vị, cô có thể cảm thấy mặc kệ là chỗ nào, hay là bản tin nào, đều hết lời ca tụng cô.
Bọn họkhông ngừng ca tụng công đức của cô trên TV, quả thật cô như người mẹ của thế giới vậy.
Hơn nữa ở trong TV nhìn là một chuyện, chân thực ở ngoài đường, dù Lưu Diệp đang ở trong xe di chuyển trên mặt đất, nhưng vẫn nghe được tiếng hoan hô điếc tai nhức óc bên ngoài.
Trước khi lên đường cô đã đặc biệt trang điểm một phen, cô mặc vô cùng đoan trang, nỗ lực biến mình thành người nho nhã dịu hiền, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, mặc trang phục kia nhìn kiểu nào cũng thành dở dở ương ương, cô cũng phải cố gắng đè nén khuôn mặt, để cho mình nhìn uy nghiêm hơn nhiều.
So sánh với Khương Nhiên ngồi bên cạnh, Lưu Diệp phát hiện mặc kệ cô giả bộ kiểu gì, chỉ cần ngồi bên cạnh Khương Nhiên, trong nháy mắt sẽ giống chim sẻ đứng bên cạnh khổng tước, thấy thế nào cũng biến thành mộc mạc.
Dường như Khương Nhiên cố ý, cố ý chọn phương tiện giao thông trên mặt đất.
Lần này mặc kệ đến đâu mặt đường cũng đều yên lặng, nơi giới nghiêm cho bọn họ đặc biệt vắng vẻ, ngay cả nơi phồn hoa nhất cũng không có một bóng người.
Ngược lại trên đỉnh đầu bọn họ như đang bùng nổ, vô số khinh khí cầu khởi hành trên đầu bọn họ, vì muốn chiếm được một vị trí tốt, những người dân kia dùng khinh khí cầu nhiều đến nỗi quả thật thiếu chút nữa bắt đầu không chiến (chiến đấu trên không) trên đầu bọn họ.
Trên đỉnh đầu bọn họ có vô số camera, không ngừng bay trên đoạn đường bọn họ đi.
May mà có tường bảo vệ, nhưng vẫn có người vây quanh, thông qua TV trên xe Lưu Diệp thấy được khung cảnh hỗn loạn nơi xa.
Người duy trì trật tự nỗ lực duy trì trật tự, nhưng vẫn không chịu được lửa nóng của đám người, đến cuối cùng không ngừng có cứu viện tới đây, nỗ lực duy trì trật tự.
Đến cuối cùng đỉnh điểm phải dùng tới súng phun nước.
Nói thật thấy những trường hợp hỗn loạn như này, thật sự Lưu Diệp có chút hối hận, phải ra khỏi chỗ giẫm đạp bát nháo ồn ào này. . . . . .
Ban đầu cô chỉ muốn muốn xem thứ mình thiết kế biến thành dạng gì một chút thôi mà.
Hơn nữa trên TV khung cảnh rất hài hòa, nhìn cái gì cũng ngay ngắn trật tự, chính phủ Liên Bang cũng bảo đảm cái này cái kia.
Thật sự cô không nghĩ tới lúc mình đi ra, sẽ xảy ra chuyện không thể ngăn cản như thế.
Chỉ có điều sau khi xe to như vậy lái vào cửa chính của nhà hàng.
Cuối cùng một vài âm thanh kia cũng dần dần lắng xuống.
Lưu Diệp hít sâu một hơi, cô cảm thấy cái gì đó trong cơ thể đang phồng lên, gần như là kiêu ngạo.
Rốt cuộc cô cũng đạt thành tích, cô có thể tận mắt thấy.
Nhà hàng có diện tích rất lớn này, chính là khởi điểm của cô.
Nhìn bản vẽ và khi bước vào bên trong công trình có cảm giác không giống nhau, mái vòm, những tấm thủy tinh tươi đẹp.
Ánh mặt trời chiếu vào, có nhiều màu sắc khác nhau, mặt đất như một chiếc thảm rực rỡ màu sắc.
Cô bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc.
Cho dù đã từng thấy qua, nhưng đây là thứ đầu tiên cô tự mình thiết kế.
Mỗi một chỗ cô đều thích.
Cô vuốt ve, mang theo vui mừng.
Cô dụng tâm như vậy, tất cả mọi chuyện đều bị Khương Nhiên bác bỏ, thật may là lưu lại được cái này.
Khương Nhiên vẫn đi theo bên cạnh cô, nhắm mắt theo đuôi, nắm trong tay một chiếc quyền trượng, đi theo cô như đang tản bộ.
Cô rất muốn một mình yên lặng dừng lại một lát.
Nhưng chắc Khương Nhiên sẽ không để cô yên ở một chỗ.
Lưu Diệp biết tật xấu của Khương Nhiên, anh muốn cô không rời khỏi mắt anh một phút giây nào.
Cô cúi đầu, chợt mang bộ dáng không thoải mái nói: "Bụng của em có chút không thoải mái. . . . . . Có phải là buổi sáng ăn cơm ăn quá nhanh hay không. . . . . ."
Khương Nhiên cau mày nhìn về phía cô: "Em. . . . . ."
Nhưng anh vẫn để cho cô ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, bởi vì sẽ lập tức cắt băng rồi, mà cô lại làm chủ.
Nhìn Khương Nhiên dẫn người đi ra ngoài chuẩn bị chuyện cắt băng, Lưu Diệp hít sâu một cái.
Chờ Khương Nhiên vừa đi, cô nhảy lên như một đứa bé, đông sờ tây sờ xem một chút.
Chỗ này thật đúng là thiết kế theo thẩm mỹ của cô, đừng thấy không tốn bao nhiêu tiền, nhưng những thứ đáng yêu cũng không ít.
Rất nhiều chi tiết nhỏ cũng xử lý vô cùng tốt.
Chỉ rất là kỳ quái, khi cô nhìn đủ rồi, phát hiện đám cảnh vệ đáng lẽ phải đứng canh ở ngoài cửa không biết đã chạy đi đâu.
Cô đang buồn bực, đã nhìn thấy ở cuối hành lang, bỗng nhiên xuất hiện hai người đeo mặt nạ.
Cô lập tức ‘ai’ một tiếng, mới vừa muốn lên tiếng hỏi một chút, nhưng mấy người kia đã nhanh chóng chạy qua.
Lúc này Lưu Diệp mới phản ứng kịp, trong điều kiện canh gác như này, những người kia đi vào bằng cách nào? !
Cô bị giật mình, nhưng không kịp chạy đi, một người trong đó đã chạy tới trước mặt cô, người nọ trực tiếp ôm cô vác lên vai.
Hơn nữa những người mang mặt nạ tới càng ngày càng nhiều.
Những người này bỗng nhiên xuất hiện cùng lúc, nhưng Lưu Diệp đã nhanh chóng nhìn ra vấn đề, nhà hàng này có cửa ngầm rồi! !
Cô không dám tin nhìn những người đó vụng trộm mang cô đi.
Cô quả thật choáng váng, nhà hàng của cô, thế mà lại bị người âm thầm động tay chân?
Sau khi nhanh chóng đi qua một đoạn đường tối đen, cuối cùng bọn họ đã tới nơi có ánh sáng.
Lần này Lưu Diệp càng thêm sợ ngây người, chỗ bọn họ đi ra lại là vòm của nhà hàng! !
Vào lúc cô đang không biết phải làm sao, Lưu Diệp nhìn thấy khinh khí cầu khổng lồ, thong dong đáp xuống trước mặt bọn họ.
Bởi vì khinh khí cầu hạ xuống quá nhanh, trực tiếp phá vỡ vòm cao của nhà hàng.
Rơi xuống trước mặt bọn họ như một quái thú, mang theo gió lốc khổng lồ, quét qua làm khuôn mặt Lưu Diệp thấy đau.
Chờ cửa khoang vừa mở, cô bị người mang trên vai vác vào.
Vào đến bên trong, Lưu Diệp mới biết được hoàn cảnh! !
Không gian của khinh khí cầu này rất lớn, giống như cả một kho hàng.
Những người đó không dừng việc khởi động khinh khí cầu một chút nào.
Cô bị những người đó ném vào trong chòi gác, có người đặc biệt nhìn chằm chằm cô.
Nhưng rất nhanh có người như kẻ cầm đầu đi tới, đó là hai người dáng dấp rất hung ác.
Lúc cô còn chưa biết rõ có chuyện gì xảy ra, hai người này đã ôm cô đi tới căn phòng nhỏ.
Lúc trên đường đi, cô chỉ nghe thấy những người đó dùng các từ ngữ ô uế để hình dung về cô.
Thậm chí tên ôm cô còn sờ loạn trên người cô.
Nhưng lại nhanh chóng có thêm một người đến, quát lớn hai người này, để cho bọn họ không được thương tổn cô.
"Những người mua đã đặc biệt phân phó, không thể giết chết! !"
"Đội trưởng, đây chính là phụ nữ! ! Thế nào chúng ta cũng phải thử trước xem là mùi vị gì. . . . . ."
"Cũng được ta tới trước. . . . . ."
Dường như tên thủ lĩnh đó đang âm trầm nhìn gương mặt của Lưu Diệp, cảnh cáo: "Đừng giết chết."
Lấy được lời đồng ý, hai người này mang cô tới một gian phòng nhỏ hẹp.
Lưu Diệp có thể cảm thấy khinh khí cầu như con quái thú này đang đung đưa bay trên không.
Hai người này bỏ cô trên đất, dí sát lại đắc thắng nói: "Con mẹ nó còn Chiến thần! ! Nếu chúng ta muốn làm cái gì, coi như hắn là chiến thắng cha hắn, chúng ta cũng có thể xử! !"
Lưu Diệp bị dọa sợ, cô ôm chặt mình, không ngừng rụt về phía sau, cố gắng câu thông với bọn họ, "Các anh đừng làm tổn thương tôi. . . . . ."
"Không phải chúng tôi muốn thương tổn cô, chúng tôi là muốn thượng cô. . . . . ." Có người nhẫn tâm kéo cô qua.
Đưa tay chuẩn bị xé quần áo của cô.
Lưu Diệp phản kháng điên loạn, áo cô mặc cũng bị kéo xuống.
Cô mới vừa nhìn thấy người nọ khóa cửa khoang như nào, cô như phát điên vọt tới, nhấn mở cửa khoang chạy đi ra ngoài.
Cô hoảng hốt chạy bừa mấy bước, chạy tới chỗ như là đài điều khiển.
Nhưng cô nhanh chóng nhận thấy không ổn.
Những người đàn ông đang làm việc bên trong đều dừng động tác trong tay, nhìn cô giống như nhìn quái vật, cô mơ hồ biết mình phạm vào lỗi rất lớn, may là cô lấy tay che cơ thể lại, nhưng ánh mắt của những người kia bắt đầu trở nên dâm tà.
Cô hoảng sợ đến mức cơ thể run run.
Cô cắn chặt răng, chợt liếc thấy cửa khoang kim loại bên cạnh, cô biết cô phải đối mặt là cái gì, trong mắt cô hàm chứa nước mắt, không nói hai lời mang theo tâm ý phải chết đâm tới cửa kim loại.
Nhưng không đụng vào được, đã có người níu lấy tóc của cô, kéo cô lại.
Cô không cam lòng kêu lên: "Buông ta ra. . . . . ."
Vừa dứt lời, cả khinh khí cầu như đụng phải cái gì, rung lắc một cái.
Trong nháy mắt trên đỉnh cũng vang lên một tiếng nổ tung.
Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy một người được trang bị đầy đủ nhảy từ trên cao xuống.
Sức mạnh của người nọ rất kinh khủng, đến mức, như vượt mọi chông gai, không thể ngăn cản.
Nhanh chóng xuất hiện vệt máu chém giết, mãi cho đến khi chỉ còn lại Lưu Diệp và người phía sau cô thì người nọ mới chậm rãi dừng bước.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Lưu Diệp cảm thấy thời gian đều ngưng lại.
Ngay cả hô hấp của cô cũng bị phóng đại vô số lần.
Khinh khí cầu khổng lồ bị vỡ trần làm dòng khí lưu khổng lồ tràn vào, ngay cả hô hấp cũng trở nên chật vật.
Người chiến sĩ đẫm máu đó, đến lúc này mới tháo mặt nạ phòng hộ trên mặt, đó là khuôn mặt tuấn mỹ làm cho người ta hít thở không thông.
Cô cũng đã từng bị khuôn mặt này hấp dẫn, cũng không biết từ lúc nào gặp lại đã ôm đầy lòng chán ghét.
Hô hấp của Lưu Diệp nặng nề.
Cô có thể thấy được trên người Khương Nhiên tràn đầy huyết khí.
Anh cứ một người một ngựa vọt tới như thế.
Tình cảnh căng thẳng làm người ta cũng không dám hô hấp, nhưng vẻ mặt Khương Nhiên vẫn chỉ nhàn nhạt.
Người phía sau Lưu Diệp khẩn trương lấy dao ra, trực tiếp gác trên cổ của cô, uy hiếp: "Mày đừng tới đây. . . . . . Mày tới nữa tao sẽ giết chết cô ta. . . . . ."
Khương Nhiên lại giống như nghe thấy chuyện buồn cười gì đó, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Tôi chỉ muốn thân thể của cô ấy."
Lúc anh nhìn về phía Lưu Diệp, tròng mắt đen đến không thể đen hơn nữa.
Lưu Diệp không có trông cậy vào việc anh có thể bỏ ra thứ gì cho cô, nhưng vẫn bị câu nói kia làm tổn thương.
Cô bị người nọ lôi kéo, không ngừng lui về phía sau.
"Mày có thể ra tay?" Khương Nhiên nhìn khuôn mặt của cô, châm chọc tên dùng dao uy hiếp người của mình.
Có lẽ người nọ quá khẩn trương, run rẩy vạch ở trên cổ của cô, Lưu Diệp cảm thấy có chút đau.
Nhưng trên mặt của Khương Nhiên không có một chút biến hóa nào.
Lưu Diệp mở to hai mắt nhìn lại Khương Nhiên.
Khương Nhiên cũng không có dừng lại mà vẫn đến gần.
"Tao nghĩ mày nên hiểu rõ một chuyện." Khương Nhiên giống như đang xem trò cười: "Người phụ nữ chết và người phụ nữ còn sống, đối với tao mà nói đều giống nhau."
Hiển nhiên người nọ không ngờ Khương Nhiên sẽ nói như vậy, ở trong hoàn cảnh như này.
Khương Nhiên nhanh chóng đè tay lên vách tường.
Dưới chân Lưu Diệp chợt đau nhói, như thể bị đánh, cả người cô cũng không khống chế được ngã xuống.
Theo động tác cô ngã xuống đất, người phía sau Lưu Diệp cũng trở nên luống cuống, đây là một cơ hội để áp sát.
Lưu Diệp cũng biết Khương Nhiên nhanh tới mức nào, bởi vì lúc cô mới vừa cảm thấy chân mình đau, gần như là chớp nhoáng, Khương Nhiên đã nổ súng với người phía sau cô.
Hơn nữa sau đó, hiển nhiên Khương Nhiên đã đánh tới người kia.
Tên vẫn đang xiết lấy cô, nhanh chóng buông lỏng tay ra, cả người cũng ngã ‘ầm’ xuống.
Lúc cô được giải cứu, không hề cảm nhận được ngoài ý muốn.
Cô đã từng thấy các mặt của Khương Nhiên, cô hiểu rất rõ anh là một người đàn ông kinh khủng đến thế nào.
Chỉ là cô không nghĩ đến Khương Nhiên lại có thể làm như không có chuyện gì bắn về phía cô.
Coi như cô một mực cảm thấy cô ở trong mắt anh chỉ là vật phẩm, nhưng một khắc kia cô như rơi xuống vực sâu.
Ngược lại Khương Nhiên không nghĩ nhiều như vậy, sau khi giải quyết người nọ xong, Khương Nhiên nhanh chóng cởi đồ phòng hộ trên người mình xuống.
Khương Nhiên cởi đồ phòng hộ, cũng không có chú ý tới Lưu Diệp đã bò tới chỗ dao găm.
Lưu Diệp run rẩy, quả thực cô không muốn sống nữa, chuyện vừa rồi đã kích thích cô quá sâu.
Mặc kệ là Khương Nhiên hay là những. . . . . .người kia......
Cô đều chỉ là một thứ đồ, thậm chí ngay cả cái gì đó cũng không bằng. . . . . .
Vừa rồi căn bản anh không quan tâm cô chết hay sống. . . . . .
Không bằng cô cứ thế chết đi thôi, dù sao cô còn sống hay đã chết, đối với anh đều giống nhau. . . . . .
Hơn nữa đây mới thật là một cơ hội ngàn năm có một! !
Lúc trước không phải cô không nghĩ tới cái chết, nhưng không phải thời cơ không hợp, thì chính là hoàn cảnh không cho phép, bây giờ đang ở trong hoàn cảnh cực đoan như vậy, coi như cô chết cũng sẽ không dính líu đến bọn Tiểu Điền Thất chứ? !
Nghĩ như vậy, Lưu Diệp muốn cầm dao găm đâm mình, chỉ là còn chưa kịp đâm, Khương Nhiên đã chú ý tới động tác của cô.
Sau đó Khương Nhiên lập tức đoạt lấy dao trong tay cô.
Lưu Diệp khẩn trương thái quá, vừa nhìn thấy anh tiến đến gần, lập tức phất tay đâm một cái.
Chờ sau khi dao găm bị Khương Nhiên cướp đi, Lưu Diệp mới chú ý tới, mới vừa rồi ở trong cơn hoảng loạn, mình lại làm cánh tay của Khương Nhiên bị thương.
Hiển nhiên Khương Nhiên cũng không nghĩ tới mình sẽ bị đâm, Khương Nhiên không thể tin nhìn cô một cái.
Sắc mặt Lưu Diệp Mặt càng thêm trắng bệch phờ phạc . . . . . .
Nhưng nhanh chóng có người chạy tới, có người đánh thẳng vào cửa khoang buồng điều khiển.
Khương Nhiên không chần chừ cởi đồ phòng hộ ra mặc lên người của cô.
Nhìn cô nhỏ gầy, sức lực lại lớn như thế.
Sức nặng trên người chợt tăng thêm.
Cô trợn to hai mắt nhìn Khương Nhiên làm tất cả vì cô.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ tức giận bắn chết cô đấy. . . . . .
Lúc được mặc đồ cho, cô theo bản năng sờ chân bị đánh của mình một cái, sau đó cô nhanh chóng phát hiện chân của mình vẫn bình thường.
Cô không thể tin nhìn về phía Khương Nhiên, vừa rồi anh không thực sự bắn cô sao?
Chỉ là cố ý làm đau cô, để cho cô có thể ngã xuống tránh một kích trí mạng kia sao?
Lúc này đã có người vọt tới.
Trong tay những người kia cầm vũ khí, không ngừng bắn vào trong.
Khương Nhiên nhanh chóng ôm lấy cô, linh hoạt tránh những viên đạn của mấy người kia, nhanh chóng bò lên đỉnh.
Nhưng Lưu Diệp vẫn cảm thấy, sau lưng của Khương Nhiên đang chảy máu. . . . . .
Không có đồ phòng hộ bản thân anh bị thương sao? !
Nhưng nét mặt Khương Nhiên không có biến hóa.
Cuối cùng anh cũng ôm cô lên đỉnh khoang bị nổ tung, ở trên đó có một khinh khí cầu nhỏ đang bám vào, hiển nhiên anh ngồi cái này đến.
Anh ôm cô nhảy vào khinh khí cầu, giống như không quan tâm đến vết thương của mình, động tác không chút do dự chậm trễ.
Lưu Diệp đè nén: "Em cho là anh muốn em chết. . . . . ."
"Em rất đáng chết." Khương Nhiên lạnh lùng, dùng sức ôm cô, máu không ngừng chảy ra từ vết thương của anh, Lưu Diệp bị máu của anh dính vào.
Cô không biết một người có thể chảy bao nhiêu máu, nhưng máu của Khương Nhiên làm cho lòng cô run sợ, máu phía sau lưng anh thấm ra ngoài, toàn thân cô đều như nhũn ra.
Cô dùng sức ôm Khương Nhiên, cô không ngờ thời gian ngắn như vậy bọn họ đã bay đến vị trí cao như thế.
Khương Nhiên nhấn phím khởi động.
Khinh khí cầu nhỏ khởi động, rung lắc, cuối cùng cũng mang bọn họ bay ra khỏi chiến hạm của kẻ thù.
Xuyên qua bộ đồ phòng hộ, Lưu Diệp thấy bầu trời rộng lớn, hàng ngàn chiến hạm bị nổ tung, giống như pháo hoa tản ra bốn phía, vô số mảnh vụn mang theo tia lửa rơi xuống, trong nháy mắt khi nổ tung, những thứ kia phát sáng như một quả cầu sáng to lớn. . . . . .
Lấp lánh, không ngừng tăng cường độ sáng. . . . . .
Suýt nữa chói mù hai mắt của cô.
Bàn tay hơi lạnh của Khương Nhiên nhanh chóng che mắt của cô, trước mắt của cô biến thành tối đen như mực, ở trên không trung, chỉ có người phía sau dùng sức ôm cô, mang cô lái vào khu vực an toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]