Chương trước
Chương sau
Editor: Snowflake HD
Beta: Sam Sam, Dung Cảnh

Lưu Diệp biết mình đang theo những người kia trở về địa bàn của Khương Nhiên, khi máy bay hạ cánh xuống đất, cô cảm giác thấy thân thể rung chuyển.

Sau đó những người kia nhanh chóng đi ra ngoài, thật kì quái, bọn họ đông người như vậy, nhưng ở bên ngoài, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhịp nhàng.

Cuối cùng mấy phút trôi qua, rốt cuộc cũng có một người đi tới.

Lúc cô mở mắt ra nhìn, liền nhìn thấy Khương Nhiên đang cúi người nhìn cô.

Ánh mắt hai người nhanh chóng nhìn nhau, cô muốn ra vẻ quật cường một chút, thậm chí kiêu ngạo hỏi một câu, không phải anh nói thả tự do cho tôi sao?

Nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt kia, không hiểu sao khi đến bên miệng lại thành câu thế này: “Anh có gọi điện thoại cho tôi sao?”

Sau đó cô nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Khương Nhiên nhìn mình, bỗng nhiên thấy bực bội.

Lưu Diệp chửi một phen, **** chứ!!

Cô thực sự rất muốn thổ huyết.

Cô lại bị công nghệ cao lừa gạt sao!!

Sau khi đi vệ sinh ra, điện thoại đã biến thành đại sát khí!!

Lúc này hai người đều không lên tiếng.

Không khí cực kì quỷ dị, Lưu Diệp mới nhớ ra ngày xưa đọc mấy kịch bản ngôn tình, cái gì mà để tôi giải thích cho em, tôi không nghe tôi không nghe, em để tôi giải thích, tôi không muốn nghe tôi không muốn nghe.

Hóa ra sự thật còn tàn nhẫn hơn so với tiểu thuyết.

Lưu Diệp đành cố gắng đè nén để giải thích với anh: “Không phải tôi cố ý không bắt điện thoại đâu, tôi không biết anh gọi… Điện thoại chỗ tôi có đặt chuông, tôi cho rằng điện thoại của anh là cái đeo bên tai…”

Hơn nữa cô nhớ rõ điện thoại của bọn người Vũ Mị, cho dù đứng bên ngoài chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra.

Bây giờ cô có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu vì sao điện thoại trong Hạ cung lại…

Khi hai người trở về Hạ cung, Khương Nhiên tự mình chỉ cách sử dụng điện thoại, giờ Lưu Diệp mới biết hóa ra khi điện thoại gọi tới, màn hình phía bên trái sẽ xuất hiện một con vật giống con thỏ.

Cô xem tivi cũng thấy cái kia, nhưng lúc đó cô tưởng nó là ký hiệu của đài truyền hình, lúc ấy trong lòng cô rất buồn bực, đài truyền hình lớn như vậy sao lại dùng con thỏ làm ký hiệu chứ.

Lần này cô cũng chú ý đến những thứ khác, hình như trên lỗ tai con thỏ có mấy con số.

Cô buồn chán hỏi một tiếng: “Mấy cái kia là số gì vậy?”

Không đợi Khương Nhiên trả lời, cô liền chạm vào tổ hợp số đó, có vẻ là số 167…

Sau đó màn hình lập tức phóng ra như kiểu đang thu hình vậy đó.

Trên màn hình là Khương Nhiên, bộ dáng cao lớn như vậy, nhưng khi đối diện với màn hình, anh có chút ngượng ngùng, biểu cảm không chút che dấu bị bại lộ.

“Chẳng lẽ anh đang tức giận…”

Tuy nhiên Lưu Diệp còn chưa xem xong, Khương Nhiên đã bước lên nhấn vào cái gì đó, xong rồi cô nhấn vào những tin nhắn khác, thì thấy mấy tin nhắn kia đều bị xóa sạch.

Lưu Diệp buồn bực nhìn anh một cái, nhưng trong lòng không tức giận gì nhiều, chỉ cảm thấy cực kì khó xử, hai ngày anh nhắn hơn một trăm tin, cũng không để ý đến cảm nhận của cô, hơn hết cô chỉ biết hờn dỗi, không chịu hỏi anh vì sao không đến tìm mình.

Một loại cảm giác kỳ lạ chạy trong lòng cô.

Không hiểu sao Lưu Diệp rất muốn cười, cô cố gắng nín cười nhìn Khương Nhiên.

Nhưng vừa nhìn tới mặt anh, cô lại xấu hổ cúi đầu.

Rõ ràng ban nãy còn tức muốn chết, nhưng hiện tại giận dỗi cùng tức giận biến đâu mất tiêu, khi đối diện với người này, tức giận cùng buồn bực đều không còn…

Cô biết chình mình rất không tự nhiên nhưng vẫn không kiềm chế được ngay cả giọng nói cũng mềm mỏng hơn.

“Tôi không cố ý… Hai ngày đó tôi còn buồn bực tại sao anh không tới tìm tôi… Tôi còn gọi điện thoại cho đoàn bác sĩ, tưởng cơ thể anh không thoải mái… Còn nữa tôi không nên kích động mà nói những lời đó với Mậu Ngạn Ba, là do tôi không suy nghĩ cẩn thận, tôi cũng rất hối hận, sau này mỗi lần nói chuyện tôi sẽ động não nhiều hơn…”

Khương Nhiên không có ý châm chọc, anh chỉ ăn ngay nói thật: “Đó không phải là vấn đề động não có thể bù đắp được.”

Ngừng một chút, anh xoa mặt an ủi cô.

Lưu Diệp chợt nhớ tới chuyện mình muốn tự hủy dung.

Quả nhiên Khương Nhiên liền nói ra, “Nếu mặt em bị bỏng, đã suy nghĩ đến vấn đề khác chưa? Lỡ đi bệnh viện bại lộ thân phận thì sao? Còn nữa dưới tình huống kia, không phải cứ trốn vào chỗ an toàn là được, trước khi em đi qua chỗ kia, cũng không biết chỗ đó nguy hiểm cỡ nào sao? không nói đến mấy tên gian tế đầu đường, chỉ những tên côn đồ lưu manh thôi em sẽ ứng phó như thế nào?”

Lưu Diệp bị anh hỏi đến á khẩu không trả lời được, cô im lặng nghe, mắt nhìn chân.

Cô bị mất một chiếc giày, nhưng lúc này vẫn còn cả hai, là Khương Nhiên tìm cho cô một chiếc mới.

Mặc kệ anh giận cô bao nhiêu, nhưng vẫn đưa cô trở về rồi mang giày cho cô.

Cô ngây người, Khương Nhiên đã ngừng chất vấn, thở dài, giọng nói cũng thay đổi, tự nhiên hỏi một câu: “Tôi nên làm gì với em đây?”

Lưu Diệp buồn bực ngẩng đầu lên, còn tưởng bản thân mình nghe lầm, Khương Nhiên đang nói gì thế?

May mắn câu tiếp theo Khương Nhiên lại khôi phục bình thường: “Tôi có thể yêu em không?”

Lưu Diệp nhìn vào mắt anh.

Đối việc lúc trước cô rất xúc động, ngay cả chuyện hủy dung cũng dám làm, bây giờ bình tĩnh trở lại, cô cũng không biết phải giải quyết vấn đề kia thế nào đây.

Chung quy người sẽ nghĩ ra biện pháp thôi.

Cho dù cô có đối diện với miệng vết thương thối rữa, ở đầu đường xó chợ ăn không đủ no.

Người đàn ông trước mặt cúi người hỏi cô.

Mặc kệ thế nào, người này không coi cô như vật phẩm đưa cho người khác, anh sẽ để cô ăn cơm cùng anh.

Anh nói với cô, anh sẽ cố gắng làm quen, thấu hiểu cô.

Cô nói với Khương Nhiên: “Nếu tôi chịu làm cái kia với anh, anh có thể giúp bạn bè của tôi thoát khỏi khốn cảnh không?”

Lưu Diệp nghĩ tới bọn người Vũ Mị, nói cho cùng, là do cô gây ra phiền phức, khiến bọn họ gặp xui xẻo, cô cảm thấy rất áy náy.

Khương Nhiên nghiêm túc gật đầu, Lưu Diệp hỏi: “Nếu tôi thuận theo anh, sau này ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh có thể để bọn Tiểu Điền Thất ở lại bên cạnh tôi không, có thể để tôi đi thăm nhà trọ của mình không?”

Thật ra cô muốn nói đến chuyện của Sở Linh, nhưng lời nói tới bên miệng, cô bỗng nhiên nghĩ, chuyện thế này nếu nói ra có phải đổ dầu vào lửa hay không, cô đành chôn những lời kia xuống bụng.

“Có thể.” Ngược lại Khương Nhiên rất sảng khoái đáp ứng, rồi lại cau mày, suy nghĩ, hình như đang cố nhớ thứ gì đó, vẻ mặt kỳ lạ bổ sung một câu: “Em thật sự là một tiểu yêu tinh giày vò người khác!”

Nói xong anh liền cúi đầu hôn môi cô, Lưu Diệp bị câu nói tiểu yêu tinh kia làm cho choáng váng đầu óc.

Cô nghe ra câu này còn có ý gì đó…

Không ngờ nụ hôn của Khương Nhiên lại vô cùng dịu dàng, chỉ là dần dần không chịu nổi khống chế, nên lực đạo của Khương Nhiên càng ngày càng lớn.

Sau đó anh ôm cô lên giường, Khương Nhiên chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn mặt cô, cố gắng thổ lộ: “Em, cơ thể của em nhẹ như lông vũ, hoàn toàn không cảm thấy nặng!”

Lưu Diệp nhíu mày, cô chưa từng lo lắng về cân nặng của mình, đối với tên quái vật lực lưỡng này càng không đáng phải nói, nhưng cô không phải là loại nhẹ tựa lông chim, lời này nói ra, sao cô cảm thấy có chút không hợp lý, muốn hỏi bọn người Mậu Ngạn Ba thử lí giải xem, loại đàn ông dùng vũ lực như Khương Nhiên nói những lời này, có phải quá thần kì rồi không?

Chỉ là tình huống quá khẩn trương, cô chưa kịp suy nghĩ, thân thể của cô đã căng thẳng.

Tất nhiên Khương Nhiên cũng có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên hai người tỉnh táo phát sinh quan hệ, Khương Nhiên tỏ ra dịu dàng, chủ động hỏi: “Em thích tư thế nào?”

Lưu Diệp ngây người, cô cảm thấy loại chuyện này chỉ cần nằm là tốt rồi, không nghĩ tới Khương Nhiên lại hỏi cô điều đơn giản thế này.

Tuy cũng có chút cảm giác được săn sóc…

Nhưng loại chuyện này không nên hỏi thẳng mới phải…

Cô lập tức xấu hổ, Khương Nhiên hiểu nhầm ý tứ của cô, vội vàng đứng dậy đi tìm một quyển sách, trên có vẽ rất nhiều hình minh họa.

Tổng cộng có mười sáu tư thế, mỗi một tư thế đều rất phô trương dùng lời nói lẫn hình ảnh để miêu tả.

Khương Nhiên đưa thứ đó đến trước mặt cô, cực kì chân thành: “Em chọn ba bốn kiểu đi, chúng ta thử một lần xem…”

Lưu Diệp bị kinh hãi, cô bắt đầu buồn bực lại, vì sao là 16 kiểu, giang hồ đồn có 18 kiểu, nhưng khi cô nhìn đến, mới hiểu những động tác kia cực kì khó khăn…

Đều đã khám phá đến giới hạn của con người, tấm bìa bên ngoài cũng coi như là đơn giản nhất rồi.

Cô á… một tiếng, cẩn thận thương lượng với anh: “Chọn một kiểu thôi được không?”

May mắn là lúc này Khương Nhiên rất dễ nói chuyện, sau khi chọn một tư thế, Lưu Diệp nghĩ đến cả ngày nay chạy bên ngoài, bẩn muốn chết, cô lại quên nói với Khương Nhiên vấn đề tắm rửa.

Kết quả Khương Nhiên nghe xong, rất sảng khoái đồng ý: “Cùng tắm đi.”

Lưu Diệp hoảng sợ, còn tưởng rằng Khương Nhiên muốn tắm uyên ương với mình, nhưng vào phòng tắm rồi, cô mới phát hiện thiết kế chỗ này thật tinh vi, trong phòng tắm này, có cái rèm tắm chỉ cần kéo ra, có thể ngăn cách phòng tắm thành hai ngăn.

Điều duy nhất khiến người ta không thoải mái, là vóc dáng Khương Nhiên quá cao.

Tuy cô không thể nhìn thấy thân thể Khương Nhiên bên cạnh, nhưng khi nhiệt độ bốc hơi lên, cô vẫn có thể cảm nhận thấy tầm mắt của người kế bên vách, cô nghi ngờ đối phương chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô.

Nhưng chạy suốt một ngày, khi ngâm cơ thể vào nước thật sự vô cùng thoải mái.

Cô không lo lắng được nhiều, nhắm mắt thở dài một hơi, tắm thật sạch sẽ.

Chẳng qua tắm chưa được bao lâu, Khương Nhiên đột nhiên cúi đầu, dường như lúc cúi đầu anh có ôm mũi, rất nhanh nhìn thấy sắc hồng chảy từ ngón tay anh ra.

Lưu Diệp hoảng sợ, quên mất vách ngăn chính giữa, quên mất chính mình đang trần truồng, cô vội vàng lấy khăn mặt đưa cho Khương Nhiên lau, đồng thời hỏi: “Có thể chỉnh nước không, dùng nước lạnh chườm lên mũi sẽ tốt hơn.”

Trước đây cô cũng hay bị chảy máu mũi.

Nhưng Khương Nhiên không động đậy mà nhỉn thẳng vào thân thể của cô.

Cô nghĩ anh đang xúc động, mà anh lại tiến lại gần, Khương Nhiên suy nghĩ gì đó, vẻ mặt kì quái hỏi cô một câu: “Yêu em được không?”

*** chứ, rốt cuộc cô cũng biết sai ở điểm nào rồi.

Nhất định là có thứ gì đó phải tiến vào!

Hơn nữa!!

Thứ kia! Thứ kia!

Lưu Diệp thực sự muốn trốn xuống đất, có thể có thể đổi sang loại nhỏ được không hả?!

Lớn quá sẽ chết người đấy oa!!

Thời điểm Khương Nhiên ôm cô đến giường, rõ ràng lần đầu rất đau, cứ nghĩ lần thứ hai sẽ khá hơn một chút, nhưng lúc Khương Nhiên tiến vào, cô vẫn đau đến toát cả mồ hôi.

Trong khoảnh khắc đó hai người không có bất kì động tác nào, Khương Nhiên không có kĩ năng nên xông mạnh vào cơ thể cô, cảm giác kia chẳng khác nào bị mổ bụng.

Cô hít thở thật sâu, cố gắng thích ứng.

Bàn tay Khương Nhiên vuốt ve bộ ngực của cô.

Thân thể của cô không còn là của chính mình nữa.

Khi anh cúi người hôn lên ngực cô, ở trong cơn đau đớn, cô lại cảm thấy có một thứ cảm giác khác lạ kéo tới.

Loại cảm giác này tê tê kì lạ khiến cô thấy hết sức xa lạ, đầu lưỡi anh chạm vào chỗ mềm mại của cô.

Cô dùng sức đẩy anh, nhưng một giây sau anh lập tức ôm lấy cô tiến hành công thành đoạt đất.

Tay anh lưu luyến mò mẫn từng khúc da thịt của cô.

Cô cảm giác bản thân mình run lên, ở giữa ướt sũng.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là lúc nghỉ ngơi giữa trận, Khương Nhiên phát hiện mắt cô có nước.

Khương Nhiên khó hiểu nhìn cô, nhưng lát sau, anh bỗng vui sướng xác nhận: “Em đang vui đến phát khóc sao?”

Lưu Diệp bị dày vò muốn chết, vui vẻ gì chứ?

Cô trợn mắt liếc anh một cái, rầu rĩ, giọng nói khàn khàn: “Tôi chỉ thấy muốn chết thôi…”

Khương Nhiên nằm bên cạnh cô, vuốt ve tóc cô, buồn bực hỏi: “Nhưng trong sách nói, những lúc này phụ nữ sẽ phấn khích đến phát khóc.”

Lưu Diệp lười biếng, líu ríu: “Sách gì…”

Phấn khích đến phát khóc, tên ngu xuẩn nào viết thế?

Khương Nhiên suy nghĩ, “Thì em giúp tôi chọn sách, làm thế nào để phụ nữ vui vẻ.”

Nói xong anh lại vô cùng thân thiết đến gần cô, quả thật là quyến luyến không chịu rời, lại vuốt ve thân thể cô.

Hồi trước Lưu Diệp giúp anh chọn sách chỉ lo nhìn tên sách thôi, nhưng chuyện này lại nhắc nhở cô, lập tức nghĩ thông thì ra lời nói không đầu không đuôi trước đó của anh là lấy trong sách, cô vội vàng mở to hai mắt: “Có phải bên trong còn dạy nói lời ngọt ngào hay không?”

Khương Nhiên cực kì tự nhiên trả lời: “Ừ.”

Trí nhớ anh khá tốt, lập tức nói rõ chi tiết: “Bên trong còn rất nhiều đề mục, khi phụ nữ tức giận phải làm thế nào, khi phụ nữ than phiền thì phải làm thế nào, phần trên viết hết sức kỹ càng tường tận, còn có cách dỗ phụ nữ, yêu…”

“Còn có cách dỗ phụ nữ, yêu?” Lưu Diệp nhăn mày thành một cục.

“Tôi yêu em.” Khương Nhiên mạnh mẽ nói một câu như vậy, khi anh nói lời ra, Lưu Diệp không phòng bị chút nào, hô hấp của cả cơ thể dừng lại.

Khương Nhiên buồn bực nói rõ: “Không hiểu vì sao nói lời đó, phụ nữ sẽ chủ động cùng chúng ta XXOO, hơn nữa những cái này bảy tám phần đều hỏng bét, không có logic, thật sự có thể khiến em vui vẻ sao?…”

Lúc này Lưu Diệp mới hiểu được, Khương Nhiên không cố ý nói với cô câu kia.

Anh chỉ đang bắt chước lại, nhưng như vậy làm cho quan hệ của bọn họ dịu đi.

Cô cố gắng chỉnh sửa lại nét mặt của mình, tuy nhiên trong lòng cô không kiềm chế được mà điên cuồng nhảy nhót.

Cô kéo chăn mỏng lên, đắp chăn mỏng trên người khá thoải mái, cô có cảm giác cơ thể vẫn hơi lành lạnh.

Một lúc lâu sau, cô mới buồn bã nói: “Anh đừng xem mấy cái sách tào lao đó nữa, toàn viết bậy bạ, cái gì làm tôi vui, cái gì làm tôi buồn, tôi sẽ từ từ nói cho anh nghe…”

Khương Nhiên gật đầu, kéo cô ngã xuống giường, khởi động thêm lần nữa.

Động tác kia cực kì mãnh liệt, rõ ràng vẫn là cái tư thế đơn giản bình thường nhất, nhưng tại sao lại cảm thấy không giống nhau.

Hai chân buông thỏng của Lưu Diệp thử ôm lấy eo anh, cô hít sâu thả lỏng chính mình…

Rõ ràng tối qua vận động kịch liệt như thế, nhưng buổi sáng hôm sau không hề nhìn thấy một chút mệt mỏi trên gương mặt Khương Nhiên.

Lưu Diệp giãy giụa rời khỏi giường, xếp chăn gối gọn gàng, lúc tay cô cầm gối, phát hiện dưới gối có mấy cọng tóc bị đứt.

Có lẽ do tối qua quá mạnh mẽ, nên vài sợi tóc bị kéo đứt rồi.

Lúc cô cầm mấy sợi tóc lên, đột nhiên nghĩ ra một ý, thừa dịp Khương Nhiên cạo râu, cô vội vàng tìm trên giường, rất nhanh tìm thêm được vài cọng tóc nâu.

Vô tình nhớ lại cảnh tượng trên giường tối qua, chắc là anh không chỉ dùng một tư thế, về sau, Khương Nhiên dùng thêm hai tư thế rất kỳ quái.

Cô bị choáng váng, cuối cùng bò trên người Khương Nhiên, sau đó theo động tác của anh mà chuyển động, bị đè nặng…

Thân thể không ngừng đổi tư thế…

Cô cũng không biết đến cuối cùng thân thể bị co quắp, vẫn tiếp tục cái kia một lần…

Máu huyết sôi sục, sau đó cả người nhẹ nhàng như muốn…

Khương Nhiên vừa từ toilet đi ra, cô không dám nghĩ nữa, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Khương Nhiên, cả người cô liền nóng lên.

Lập tức nóng như lửa đốt.

Hình như Khương Nhiên cũng có cảm giác như vậy, thời điểm hai người ăn cơm không dám nhìn đối phương.

Nhưng nếu không nói câu nào lại xuất hiện tình huống cả hai không hiểu nhau, Lưu Diệp cảm thấy bản thân nên nói nhiều một chút.

Cô cũng nói suy nghĩ của mình cho Khương Nhiên nghe.

Thật ra cô không không yêu cầu thứ gì hết, cô cảm thấy những người đi qua thảm cỏ của mình cũng phải trả tiền, vậy tóc của cô cũng có thể bán kiếm tiền?

Đây chính là hàng thật giá thật đó, mà hiện tại thân thể của cô vẫn chưa bị đánh gục.

Nếu cô có bán tóc mà nói cũng không sợ bị người xấu lợi dụng.

Lại nói đống tóc này vứt đi cũng không có tác dụng gì, chi bằng lợi dụng nó kiếm ít tiền, có chút tiền rồi, mặc kể là cô muốn bồi thường cho bọn người Vũ Mị, hay đám Tiểu Điền Thất, thậm chí bên Dã Thú cũng có thể dùng đến.

Nhưng cô không nói chuyện này với Khương Nhiên.

Chẳng qua vì cô cảm thấy lo lắng, dù sao Khương Nhiên cũng rất ngang ngược, có khi sẽ không chịu nhân nhượng chuyện này.

Nói chung làm hòa xong rồi tính, cho nên sáng nay nói mấy câu với Khương Nhiên mới tốt, sau khi nói xong, liền nghe thấy Khương Nhiên trả lời: “Cũng được, dạo trước nhà Hà Hứa mở lời muốn hợp tác với tôi, nhưng bị tôi từ chối, nếu em đã muốn vậy, thì tôi sẽ thử liên lạc với bọn họ.”

Khương Nhiên ngừng một chút, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Tối nay tôi có thể yêu em không?”

Thiếu chút nữa Lưu Diệp phun hết nước canh ra khỏi miệng, nhưng cô vẫn có chịu đựng cảm giác xấu hổ, mặt đỏ hồng gật gật đầu.

Tuy nhiên Lưu Diệp không ngờ, năng lực làm việc của Khương Nhiên hết sức nhanh, buổi sáng mới đồng ý với cô, buổi chiều đã có tin tức.

Lúc Quan Chỉ chuẩn bị dẫn cô qua, cô rất biết điều, ở trên đường đi hỏi Quan Chỉ đủ thứ vấn đề, sợ chính mình nói sai gì đó.

Quan Chỉ vội vàng trấn an cô, nói cô, người tới lần này là tộc trưởng của nhà họ Hà Hứa, chủ yếu bàn bạc chuyện hợp tác làm ăn, cô không cần phải lo lắng quá, sở dĩ nhà Hà Hứa làm ăn phát đạt có tiếng trên thế giới, bởi vì bên ấy không tham dự vào đấu tranh chính trị, mặc kệ là chính phủ hay Khương gia, bên Hà Hứa đều giữ vững trung lập.

Lúc bước vào văn phòng Khương Nhiên, Lưu Diệp có hơi bất ngờ.

Cô cho rằng người đứng đầu gia tộc lớn mạnh như vậy phải là một lão già hơn năm mươi, không nghĩ tới lúc này người ngồi đối diện Khương Nhiên lại là một người trẻ tuổi.

Mà người này khác xa với mấy người đàn ông cô từng nhìn thấy, phái nam ở thế giới này ít nhiều đều có chút ít tình cảm, cho dù là Mậu Ngạn Ba hay là Khương Nhiên.

Chưa bao giờ nhìn thấy người nào kỳ lạ như vậy, ngay cả khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, còn nữa tóc người này rất dài, khác xa với mái tóc ngắn của Khương Nhiên, có lẽ nhà Hà Hứa là một gia tộc tóc dài.

Cô đặc biệt chú ý, phát hiện phần dây cột bím tóc đen kia là một vòng kim loại màu đen, dường như phía trên có dấu hiệu của gia tộc.

Lúc cô đang ngẩn người, Tộc trưởng Hà Hứa đã chạy tới trước mặt cô.

“Phu nhân, ngài khỏe chứ, kẻ hèn này là Hà Hứa Hữu Tiễn.” Người nọ lịch sự phong độ cúi chào.

Lưu Diệp lập tức ngây người, cô cho rằng giọng nói của Khương Nhiên là dễ nghe lắm rồi, không ngờ còn có người có giọng nói còn dễ nghe hơn Khương Nhiên, nhưng mà giọng người đàn ông này quá dịu dàng đáng yêu, so với loại đàn ông thành thục như Khương Nhiên vẫn có chút khác biệt.

Hơn nữa người này thật sự nhiệt tình, vội vàng giơ tay ra muốn bắt tay cô.

Lưu Diệp sợ người ta thấy mình thất lễ, nhanh chóng giơ tay nắm tay đối phương, có điều trên tay người này vẫn đeo bao tay màu trắng.

Nắm bàn tay trơn bóng, cảm thấy có chút mát mẻ.

Hơn nữa sau khi Lưu Diệp nhìn thấy anh làm những chuyện này, trong lòng liền nổi lên nghi ngờ, vừa nghĩ tới đối phương là thương nhân ngay cả thảm cỏ cũng có thể bới lên bán kiếm tiền, Lưu Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh.. anh sẽ không lấy bao tay này đi bán chứ?”

“Sao có thể, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.” Người nọ vừa nói vừa giơ bàn tay kia về phía cô, cười tủm tỉm: “Còn cái này thì đem đi đấu giá.”

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy tay cô.

Gian thương này cười y hệt một con hồ ly!!

***!!

Cô có thể thu phí bản quyền không?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.