Chương trước
Chương sau
Lưu Diệp cũng không biết mình vượt qua thế nào, bị người cưỡng hôn coi như xong, lại còn bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng cằm của mình bị trật khớp.

Bị người quấy rối giở trò lưu manh, còn phải bận tâm an toàn thân thể!!!

Trước kia cũng biết sức lực của Khương Nhiên lớn kinh khủng, bây giờ bị anh ta đè chặt, mặc dù không phải đè ép toàn bộ, nhưng cô vẫn có cảm giác bị đè cho tắc thở.

Hơn nữa anh ta hôn cũng quá dày đặc quá kinh khủng, cô cũng không phải túi kẹo que vừa mở, có cần phải liếm cô không dứt như vậy hay không!!!

Hơn nữa anh ta đã từ cổ chuyển chiến trường đến trước ngực của cô.

Lưu Diệp khẩn trương sợ hãi trợn to hai mắt.

Thật may là Khương Nhiên không lập tức động thủ, mà là cởi quần áo của cô.

Không phải silicon, cũng không phải là sau này ghép ngực, bộ phận đó cứ như vậy trần trụi lộ ra.

Rõ ràng anh có chút mụ mị, cứ chần chừ như vậy trong vài giây.

Sau đó anh liền vươn một ngón tay ra, giống như thử thăm dò chạm vào đỉnh cao ngất của cô một cái.

Lưu Diệp thật sự rất muốn hộc máu!!!

Nếu là anh ta bỉ ổi nhào lên, cô cũng sẽ nhẫn nhịn kêu khóc, nhưng bộ dáng mới mẻ ngoài ý muốn này, còn mang vẻ mặt hứng thú này là có ý gì!!!

Hơn nữa tiên sư nhà anh!!!

Là anh đang dâm loạn tôi đấy, vậy anh còn đỏ mặt cọng lông gì vậy!!!

Hơn nữa ngực, ngực bị xoa rồi!!!

Đại não Lưu Diệp hoàn toàn trống rỗng, cô đây chậm lụt bao nhiêu vậy, không nên ngẩng đầu lên xem truyền hình trực tiếp chuyện này chứ!!!

Nhìn người khác gặm cắn ngực mình, quá kích thích thị giác đấy biết không!!

Cô hít sâu một hơi, anh ta lại còn cắn thật!!!

Mặc dù không dùng quá nhiều sức, nhưng vẫn thấy đau.

Cô đau đến hít một hơi khí lạnh, dùng sức đẩy anh hai cái.

Kết quả anh ta căn bản không động đậy chút nào, giống như bị nghiện hôn, gặm, cắn cô.

Hơn nữa trong khi giãy chết, một người nặng như vậy đè trên người cô, chợt đè đến mức cô rất muốn đi nhà vệ sinh.

Trước đó không ăn không uống còn có thể chịu đựng, nhưng vừa ăn no còn uống hai chén canh, lại bị một đại nam nhân như anh ta nửa đè ép, cô thật sự cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi.

Lưu Diệp bị nghẹn đỏ mặt tía tai, ngọ nguậy mấy cái nhưng không giãy ra nổi, cuối cùng cô nhanh chóng mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: "Khương Nhiên, anh buông tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh!!"

d.iễ.n.đ.à.n.lê.qu.ý.đô.n~Bồ,Công,Anh

Khương Nhiên cũng không lấy việc này làm khó cô, nhanh chóng đứng dậy, thậm chí sau khi đứng dậy còn giúp cô sửa sang chỉnh lại quần áo.

Nhưng đợi khi cô thấy cái toilet toàn bộ trong suốt đó, cô liền muốn nhảy lầu.

Như thế này thì làm gì cũng không tránh khỏi ánh mắt người khác à.

Cố tình Khương Nhiên lại còn muốn đứng ở cửa chờ cô!!

Rõ ràng địa phương lớn bằng bàn tay, ngồi trên giường cũng có thể nhìn thấy trực tiếp, anh ta còn muốn nhìn cẩn thận hơn một chút à?!

Cô tức giận kêu lên: "Đồ lưu manh!! Biến thái!! Cái loại thủy tinh trong suốt này, các người có tôn trọng quyền riêng tư của tôi không, có không vậy..."

Cô đang lớn tiếng chỉ trích, thì không biết Khương Nhiên chạm vào chỗ nào, bức tường bằng thủy tinh trong suốt bỗng nhiên giống như một màn hình, một bức tranh sơn thủy nhanh chóng hiện ra.

Độ phân giải của màn hình bức tường thủy tinh này rất cao, ít nhất thì theo cô thấy những hình ảnh kia quả thật sống động như thật, âm thanh chim chóc trong rừng núi lại càng dễ nghe không chịu được.

Cô ngây người ngây ngô mấy giây, trước kia chỉ nghĩ tấm thủy tinh trong suốt là một bức tường bình thường, lại không biết bức tường này cũng có thể dùng như một màn hình.

Hơn nữa sau khi có màn này, chiếc toilet vừa rồi còn nhìn không sót gì thì bây giờ cái gì cũng không thấy được.

Cho nên nói bức tường thủy tinh này thật ra là một loại vách ngăn công nghệ cao, bình thường là thủy tinh trong suốt lấy ánh sáng, nhưng khi cần thiết có thể chiếu các loại hình ảnh, một mặt gia tăng mỹ quan, mặt khác có thể trở thành một bức tường ngăn thật sự?

Cô ở khu người nghèo đã lâu, đến bây giờ vẫn chưa được tiếp xúc với những đồ vật cao cấp của thế giới này.

Sau lại cho dù ở khu nhà giàu cũng chỉ làm ăn mua bán nhỏ, không tiếp xúc với thứ gì lợi hại...

Hiện tại nhìn thấy cái này, cô ngạc nhiên không thốt ra lời.

Khương Nhiên thì rất kiên nhẫn biểu diễn thao tác, để cho cô học theo.

Mặt Lưu Diệp đỏ bừng, lúc ngón giữa bị Khương Nhiên nắm, cô càng thêm lúng túng không chịu được.

Nếu như chỉ là vẻ bỉ ổi thì tốt rồi, nhưng khi Khương Nhiên dùng vẻ mặt cưng chiều như vậy nhìn cô, loại cảm giác lúc trước lại tới.

Giống như có một móng vuốt gãi vào lòng cô.

Hơn nữa chính là cái tay này, vừa rồi còn động vào ngực mềm của cô.

Cô thật sự có chút hận gương mặt này của Khương Nhiên, nếu như không phải là gương mặt này, cô cũng không cần chán ghét khinh bỉ mình như vậy.

Lộ vẻ mặt háo sắc với tội phạm XXX, có cần mất mặt như vậy hay không!?

Cô bị anh nhìn rất không được tự nhiên, học theo thao tác của anh.

Không ngừng nghĩ anh ta cởi quần mày, anh ta hôn trẹo cằm mày, mày còn hoa si mày còn không có hạn cuối như vậy à!!

Nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ tới đôi mắt của anh ngón tay của anh, còn có ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn mang theo vẻ dịu dàng.

Mặc kệ là khi lấy cô làm thế thân của Tiểu Trùng, hay là hiện tại, vẻ mặt của Khương Nhiên đều chưa từng thay đổi.

Biến hóa duy nhất chẳng qua là trong đôi mắt kia có tình, dục.

Cô tâm phiền ý loạn học tập.

Thì ra thao tác của cái này rất đơn giản, căn bản là màn hình cảm ứng.

Cô nỗ lực ném những ý niệm ngổn ngang kia ra ngoài, rất nhanh cô phát hiện chỉ cần dùng ngón tay chạm vào ba bốn giây sẽ xuất hiện một trang điều hành, bên trên là âm nhạc và hình ảnh, thậm chí cô thấy còn có những chuyên mục truyền hình trực tiếp cho mình lựa chọn.

Cho nên mày cũng chỉ là một tên nhà quê mà thôi.

Lưu Diệp hít sâu một cái, khi bước vào phòng vệ sinh lần nữa, đã thấy tất cả mặt tường bên trong đều là những bức tranh phong cảnh.

Hơn nữa bất kể cố gắng nhìn thế nào, tuyệt đối cũng không nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, lần này rốt cuộc thì cô cũng yên tâm.

Cô biết mình hưng phấn như thế có hơi không đúng lúc, nhưng có thể không bị người nhìn ngó lúc đi tắm đi vê sinh, còn có thể xem TV, thật sự làm cho cô có cảm giác vui quá mà khóc.

Có điều cái toilet này là do tên thiếu não nào thiết kế?!

Cô nhìn một bên là bồn cầu một bên cái bồn tiểu tiện kia, lần này cô đã biết cái này là thứ đồ chơi xui xẻo rồi.

Cô tức giận đá đồ chơi kia một phát, kết quả phát hiện vật này làm bằng cao su, nhìn như gốm sứ, nhưng khi đá vào lại thấy mềm nhũn.

Chỗ này thật đúng là mọi phương diện đều đã nghĩ đến, về sau nếu cô nghĩ không thông, muốn đập đầu vào bồn cầu mà chết cũng không làm được.

Sau khi cô ra ngoài, vừa nhìn thấy Khương Nhiên, cô lại thêm buồn bực, cái thiết kế đó thật sự là không thể nói không đúng, chỗ này đoán chừng cũng nghĩ sẽ ở hai người...

Nhìn cô và tên Khương Nhiên này, cho nên đồ dùng của đàn ông khẳng định cũng phải có thiết bị đồng bộ.

Chính là sau khi cô ra ngoài thì có chút lúng túng, trong không gian này chỉ có một cái giường lớn, mà đã Khương Nhiên ngồi yên vị trên giường.

Cô mà đi qua, khẳng định Khương Nhiên sẽ lại có thể đè ép cô sờ loạn hôn loạn một trận.

Cô rất không được tự nhiên, chưa lập tức đi qua, mà dùng phương thức cảm ứng đổi nội dung màn hình, từ màn che chuyển thành chức năng TV.

Rất nhanh một mặt tường TV siêu phẳng độ nét cao hiện ra.

Chỉ là hình ảnh rất loạn, phóng viên tay cầm míc không biết đang làm gì mà không ngừng chạy theo đám người.

Sau đó cô nhìn thấy hình ảnh khói lửa dày đặc đang không ngừng bùng lên.

Sau đó ở trong một vùng hỗn loạn, giọng nói của biên tập viên trên TV vang lên, không ngừng thông báo: "Giới nghiêm đã kéo dài chín giờ, cho tới bây giờ, đã có nhiều cuộc biểu tình, yêu cầu Chính phủ công bố nguyên nhân giới nghiêm, mà theo người có liên quan tiết lộ, lần giới nghiêm này là do trung tâm kiểm tra sức khoẻ đưa tới một bộ số liệu bị nghi là do một trò đùa quái đản gây ra... Chỉ là tình huống cụ thể còn phải đợi những bên có liên quan..."

d.iễ.n.đ.à.n.lê.qu.ý.đô.n~Bồ,Công,Anh

Cho nên nói bên ngoài còn loạn lắm.

Lưu Diệp thở dài một hơi, chợt cảm thấy mình đúng là làm bậy, một ngày tốt đẹp, cuối cùng lại bị chiếc băng vệ sinh của chính mình làm hỏng.

Chỉ là xem ra, cô vẫn coi như may mắn, ít nhất không lập tức bị người thay phiên.

Cô có phần chấp nhận đi tới bên giường, Khương Nhiên ngồi ở mép giường đối mặt với cô, đợi khi cô tới gần liền kéo cô tới.

Đôi môi chạm nhẹ, cô sợ hãi che cằm.

May mà lần này Khương Nhiên không kích động cuồng hôn cô như vậy nữa.

Nụ hôn biến thành rất tinh tế rất triền miên, Lưu Diệp cố gắng để cho mình giống như cá chết, nhưng nụ hôn của Khương Nhiên trở nên rất dịu dàng.

Cô gắng trợn tròn mắt, giữ vững lực chú ý, cảnh cáo mình chớ bị tính (dục) lại còn có tình (cảm),bị những thứ đó mê hoặc.

Sau nụ hôn thật dài, Khương Nhiên ôm cô vào trong ngực, âm thanh của anh hơi khàn khàn: "Tôi không có kinh nghiệm chung sống với phụ nữ, em nói cho tôi biết, tôi sẽ làm tất cả."

Lưu Diệp cũng không biết mình bị làm sao, sau khi nghe câu nói kia, trong lòng như có con nai nhỏ chạy loạn, sau đó tim đập nhanh lại còn miệng đắng lưỡi khô là thế nào?

Nhưng cô cũng nghĩ tới một chuyện, bất kể thế nào thì ít nhất ở nơi này cô cũng không bị người ta luân phiên cưỡng bức, kỷ luật của Khương Gia Quân lại rất nghiêm khắc, dù sao trong địa bàn của Khương Nhiên thì súng ống đạn dược đầy đủ, không khéo thật sự có thể bảo vệ mình miễn bị cường bạo, chỉ là điều kiện tiên quyết là phải bị hắn cường...

Lưu Diệp cũng nói không rõ tình huống bây giờ của bản thân là thế nào, ban ngày Khương Nhiên sẽ đi xử lý công việc, giữa lúc đó còn ăn cơm cùng cô, phần lớn thời gian hai người đều không biết nên nói gì, rõ ràng không có sờ loạn hôn bậy bạ, còn có lời để nói, nhưng bây giờ cũng buồn bực rồi.

Thấy mặt của đối phương cũng cảm thấy kỳ cục, đặc biệt ngượng ngùng.

Lưu Diệp càng thêm xấu hổ vô cùng, bởi vì thừa dịp Khương Nhiên ra ngoài, cô lại len lén tắm rửa sạch sẽ, chủ yếu do buổi tối bị liếm một thân nước miếng, cô cảm thấy cả người xoay xoay vặn vặn, kết quả lúc tắm xong đi ra, liền thấy Khương Nhiên đã trở lại rồi.

Hơn nữa Khương Nhiên nhìn thấy bộ dáng ướt nhẹp của cô, lại lập tức dắt cô đi tới phòng tắm.

Lưu Diệp dọa sợ, còn tưởng rằng thú tính Khương Nhiên đại phát muốn mang mình vào phòng tắm XX rồi OO, OO lại XX.

Kết quả Khương Nhiên chỉ vào phòng tắm lấy máy sấy  sấy tóc cho cô.

Cho nên đợi đến lúc tối, Lưu Diệp cũng rất sợ gặp lại tên Khương Nhiên này.

Hiện tại cô sợ nhất không phải Khương Đại Lưu Manh giở trò lưu manh với cô, mà là anh ta không giở trò lưu manh với cô.

Quả nhiên đến buổi tối, sau khi Khương Nhiên ăn cơm xong, lại như muốn lấy lòng cô, dẫn cô ra khỏi phòng thủy tinh, để cho cô ở trong Hạ cung chọn lựa quần áo giầy dép.

Những thứ đó cô đều từng thấy, một hàng giầy thật dài, rồi đủ các loại quần áo.

Ngay cả trang sức cũng phân ra từng loại.

Cô hoa mắt chọn lựa trong đống quần áo, không dám chọn quá khêu gợi, liền chọn một chiếc váy bằng vải bông, kiểu dáng rất giản dị, thấy ở trong phòng thủy tinh cứ đi giày vải thì hơi bất tiện, cô lại tìm một đôi dép đầu mèo.

Bên trong chiếc dép rất mềm, cỡ dép cũng rất vừa chân.

Chọn đồ xong giao cho Khương Nhiên là được, anh sẽ cầm giúp cô.

Lúc thử giầy, anh còn có thể cầm giày giúp cô, chỉ là hai nguời đều không nói gì, phần lớn là trao đổi khẩu ngữ, giống như hai người câm.

Cô dùng tay chỉ vào chiếc giày cô thích, anh sẽ tới lấy, cầm đúng thì cô sẽ gật đầu, cầm nhầm cô chỉ lắc đầu.

Cô cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì.

Nhưng cô mơ hồ cảm thấy hình như Khương Nhiên còn căng thẳng hơn cô gấp nhiều, bởi vì anh vẫn luôn len lén nhìn cô.

Cô không biết anh nhìn cái gì, là eo, mông hay ngực của mình?

Hơn nữa anh cũng rất thích chân của cô, lúc giúp cô cầm giầy, anh có sờ qua chân của cô.

Chân của cô so với đàn ông thì nhỏ hơn một chút, đầu ngón chân út càng thêm nho nhỏ tròn trịa, hơn nữa màu da rất trắng.

Chỉ là cô vẫn cảm thấy rất thần kỳ, đàn ông thật sự mê đắm thân thể phụ nữ như vậy sao?

Mê muội đến mức một tia ý thức cũng đều thích, quả thật giống như yêu thích không buông tay?

Ban đầu cô còn tưởng rằng chỗ này cũng giống như viện bảo tàng, hiện tại cô mới hiểu được dự tính ban đầu của người xây dựng, hơn phân nửa ý tưởng của người xây dựng chỗ này chính là, giam Eve ở bên trong, cô muốn giải buồn, sẽ để cho cô tìm đồ giải buồn trong cái nơi khổng lồ làm cho người ta hoa cả mắt này.

d.iễ.n.đ.à.n.lê.qu.ý.đô.n~Bồ,Công,Anh

Ý tưởng thái độ đó, hoàn toàn là thái độ bộ nuôi thú cưng.

Lúc Lưu Diệp đang chọn đồ, hiển nhiên hứng thú của Khương Nhiên cũng rất lớn.

Chỉ là rất nhiều đồ anh không biết để làm gì, đến chỗ chọn áo lót, anh còn cầm áo ngực ướm trên người cô nửa ngày, còn cầm cái móc cài trước và móc cài sau nghiên cứu hồi lâu.

Cuối cùng giúp cô chọn ra hai cái cài phía sau và phía trước.

Đợi cô chọn xong quần áo, anh còn tìm được mấy thứ trang sức đưa cho cô, kiểu dáng rất xinh đẹp, chỉ là quá nặng.

Nhất là cái vương miện, Lưu Diệp đội ở trên đầu thì cảm thấy cổ sắp bị đè gãy.

Lúc cô lấy vương miện xuống, Khương Nhiên lại một lần nữa cúi đầu hôn lên môi cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.