Nhưng... Lại không có cách nào giải thích vì sao thứ này lại không thể ngừng chảy máu...
Vết thương bình thường thì bây giờ cũng nên cầm máu rồi, nhưng “Vết thương” của cô mà có thể cầm máu thì cô cũng không cần phải sống trong lo lắng hãi hùng rồi.
Cho nên đến bước này, cô chỉ có thể ráng nhét thể chất của Điền Thất vào trên người mình, thận trọng giải thích: “Là thể chất tôi không tốt... Tôi đang cố gắng, cố gắng để nó không chảy nữa...”
Cô cố gắng khống chế thân thể, không để mình di chuyển.
Chỉ là thứ kia cũng không phải cứ đứng im bất động thì sẽ dừng lại.
Bây giờ cô đặc biệt sợ Khương Nhiên nhất thời cao hứng sang đây xem vết thương của cô, đến lúc đó cô còn sống được nữa hay không đây?
Thật may là Khương Nhiên cũng lười phải để ý đến cô.
Hơn nữa rất nhanh cô cũng sẽ không bị chuyện này làm cho phiền nữa rồi.
Không biết là do Áo Đức đúng lúc đi ngang qua hay do mùi máu trên người cô quá nồng.
Lúc gần chạng vạng, Lưu Diệp chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu vô cùng chói tai, giống như cái gì đó kêu hí lên vậy.
Vẻ mặt Khương Nhiên ngay lập tức trở nên khẩn trương, còn ra hiệu chớ có lên tiếng.
Lưu Diệp sợ hãi nín thở, chỉ sợ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng kinh khủng, cô nghe được âm thanh leo lên, sau đó có đồ vật gì đó đi vào trong phi thuyền, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thua-nu-thieu-that-dang-so/2788514/chuong-21-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.