Nhưng... Lại không có cách nào giải thích vì sao thứ này lại không thể ngừng chảy máu...
Vết thương bình thường thì bây giờ cũng nên cầm máu rồi, nhưng “Vết thương” của cô mà có thể cầm máu thì cô cũng không cần phải sống trong lo lắng hãi hùng rồi.
Cho nên đến bước này, cô chỉ có thể ráng nhét thể chất của Điền Thất vào trên người mình, thận trọng giải thích: “Là thể chất tôi không tốt... Tôi đang cố gắng, cố gắng để nó không chảy nữa...”
Cô cố gắng khống chế thân thể, không để mình di chuyển.
Chỉ là thứ kia cũng không phải cứ đứng im bất động thì sẽ dừng lại.
Bây giờ cô đặc biệt sợ Khương Nhiên nhất thời cao hứng sang đây xem vết thương của cô, đến lúc đó cô còn sống được nữa hay không đây?
Thật may là Khương Nhiên cũng lười phải để ý đến cô.
Hơn nữa rất nhanh cô cũng sẽ không bị chuyện này làm cho phiền nữa rồi.
Không biết là do Áo Đức đúng lúc đi ngang qua hay do mùi máu trên người cô quá nồng.
Lúc gần chạng vạng, Lưu Diệp chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu vô cùng chói tai, giống như cái gì đó kêu hí lên vậy.
Vẻ mặt Khương Nhiên ngay lập tức trở nên khẩn trương, còn ra hiệu chớ có lên tiếng.
Lưu Diệp sợ hãi nín thở, chỉ sợ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng kinh khủng, cô nghe được âm thanh leo lên, sau đó có đồ vật gì đó đi vào trong phi thuyền, phía trên bọn họ thỉnh thoảng truyền đến âm thanh móng vuốt ma sát sàn kim loại.
Ở trong khe hở, cô mơ hồ thấy một loại động vật linh trưởng, bộ lông rất dài, chân màu đen, rất dài mang móng vuốt như lưỡi câu.
Những thứ đó thông minh hơn mấy con sói hoang kia nhiều, rõ ràng cô đã đè nén hô hấp, nhưng những con vật đó vẫn tìm được khe hở, mắt thú màu đỏ thẫm nhìn vào bên trong dò xét.
Cô hoảng sợ bịt miệng.
Sau đó cô liền nghe được âm thanh móng nhọn cào lên phi thuyền trên đỉnh đầu.
Đỉnh đầu còn không rõ ràng, chờ một lát sau, phi thuyền trên đỉnh đầu đã mơ hồ hiện ra dấu móng chân.
Sức lực của những con dã thú kia ghê gớm thật, hơn nữa đây là móng vuốt gì vậy, thậm chí ngay cả kim loại cũng có thể cào nát?!
Những dấu vết kia hiện ra rõ ràng, kim loại méo mó biến dạng, sau đó rất nhanh có móng vuốt hất lớp kim loại ra...
Cơ hồ là đồng thời, Khương Nhiên bên người cô nhảy một cái, cô vốn đang cho rằng Khương Nhiên bị thương căn bản không nhúc nhích được cơ.
Nhưng không ngờ tốc độ của anh lại có thể nhanh như vậy.
Theo động tác nhảy ra của anh, những con dã thú kia nhanh chóng bị hấp dẫn.
Cô sợ hãi núp trong hố, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh vô cùng ầm ĩ, tiếng thú kêu còn có các loại âm thanh hỗn loạn khác trộn lẫn với nhau...
Trời dần dần tối, cô không biết vì sao những âm thanh kia lại kéo dài lâu như vậy.
Cô muốn đứng lên nhìn một chút, nhưng lại sợ hãi chân cũng run run không đứng nổi, đang do dự có nên lấy dũng khí đứng lên hay không.
Một xác thú bị cấu xé được người ném vào trong hố.
Cô hoảng sợ đứng bật dậy, cắn chặt răng, nhưng không dám đi ra ngoài,.
Chắc là do Khương Nhiên ở bên ngoài đánh nhau với những con dã thú kia, cho nên chúng mới không xông tới...
Nhưng đã rất lâu rồi, thể lực của anh ta có chịu nổi không?
Không biết đã trải qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống.
Rốt cuộc cô lấy dũng khí run rẩy nhìn ra ngoài, liền thấy trên mặt đất trống, có một bóng người thon dài, trước kia thấy tiểu thuyết thảo luận gì mà trăng trong như nước, cô vẫn cho rằng những câu văn đó chỉ cố ý để tô điểm cảnh đêm cho đẹp, lúc này nhìn cảnh tượng trước mắt, làm cho lòng của cô trong nháy mắt bị níu chặt.
Bồ.CôngAnh~di..ễ..n.đ.à.n.l.ê.q.u.ý.đô.n
Đêm trăng yên tĩnh quỷ dị, còn có ánh trăng chiếu xuống, một người đứng ở nơi đó...
Những thứ khổng lồ tựa như con khỉ đang nhanh chóng di chuyển tới.
Tốc độ di chuyển của bọn chúng rất nhanh, Lưu Diệp nhìn một cái là hiểu rõ những thứ này kinh khủng thế nào, móng vuốt bén nhọn, còn có tốc độ khủng khiếp, cho dù có võ trang đầy đủ cũng chưa chắc có thể bảo vệ tốt...
Nhưng tốc độ của Khương Nhiên so với những con vật kia còn nhanh hơn, gần như là trong nháy mắt bọn chúng đến gần, anh dùng một tay là có thể bắt được bọn chúng, hệt như thái hoa quả mà xé con thú Áo Đức đến gần thành hai nửa ném ra ngoài.
Tiếng kêu của dã thú, bén nhọn chói tai, cảnh tượng máu tanh, làm cô sợ đến mức lại rúc vào bên trong hố.
Rất lâu sau cuối cùng những âm thanh kia cũng yếu đi, nhưng nửa ngày cũng không có động tĩnh khác.
Lưu Diệp không biết có phải Khương Nhiên đã chết rồi không, nhưng chắc là không có chuyện đó đâu, nếu không mấy con quái vật kia đã sớm xông vào rồi.
Cô đánh bạo lại nhìn ra bên ngoài mấy lần.
Dưới đêm trăng người kia vẫn đứng ở nơi đó như cũ, cô đã từng thấy cơ bắp cuồn cuộn trên người hắn, nhưng nhìn vào tình cảnh hiện giờ, lại cũng không cảm thấy bóng người lẻ loi đúng ở nơi đó cường tráng bao nhiêu.
Nhưng cô chợt hiểu vũ phu và dũng giả khác nhau chỗ nào.
Giơ nắm đấm đánh “Dã thú” có thể bẻ gãy cổ người khác, cái loại kinh khủng đó làm cô cảm thấy sợ, nhưng lúc này đứng ở nơi đó chính là người kia, trước đó cô rõ ràng còn cảm thấy anh rất đáng ghét rất keo kiệt, nhưng bây giờ...
Chỉ còn dư lại kinh hãi mà thôi...
Mảnh đất đầy những mảnh thi thể của dã thú, cô cảm thấy người này nhất định chính là một thanh lợi khí thiên nhiên...
Chỉ là không biết Khương Nhiên bị làm sao, nửa ngày không nhúc nhích chút nào, nếu những dã thú kia đã đi rồi, sao anh ta không ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy kỳ quái.
Thật sự không đợi nổi nữa, cô liền thận trọng đi tới.
Lúc cô đi đến gần, Khương Nhiên vẫn không có phản ứng gì.
Cô chần chừ một lúc, lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Khương Nhiên, vốn muốn hỏi có phải mấy con dã thú đã đi rồi hay không.
Nhưng vừa vỗ xong, Khương Nhiên lại không có bất kỳ phản ứng gì đã ngã gục trên mặt đất.
Cô sợ hết hồn, gì vậy?
Khương Nhiên này bị làm sao thế, chẳng lẽ vừa rồi đã chết đứng rồi?
Cô sợ hãi đưa tay dò xét hơi thở của anh, thật may là vẫn còn thở, sau đó cô lại sờ sờ trán của anh, lần này cô đã hơi hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Cơ thể anh ta thật nóng...
Cô chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, lúc đó sau khi anh ta bị người ta đánh, cũng bỗng nhiên rơi vào hôn mê.
Cô không biết là là một loại tự vệ của cơ thể, hay là do anh ta có bệnh gì.
Cô rất sợ những con dã thú kia lại tới nữa, cái hố kia hiển nhiên không thể dùng nữa, khắp nơi đều là máu, cô sợ rằng mùi máu đầy đất này không chỉ hấp dẫn những con thú tên là Áo Đức gì đấy ngửi thấy hơi máu lại tìm tới đây, mà còn nhiều quái vật khác nữa.
Nghĩ như vậy, cô dùng sức ôm Khương Nhiên, thế nhưng tên này quá nặng, cô vốn ôm không nổi, vừa nâng nửa người trên của anh ta lên đã mệt mỏi thở hổn hển.
Cô hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là lại nhảy vào trong hố tìm cái đệm, lần này cô di chuyển Khương Nhiên từng chút từng chút, từ từ chuyển anh lên trên đệm.
Sau đó vừa kéo vừa đẩy, hơi sức toàn thân đều dùng cả, cả tay cả chân, cô nửa bò trên đất lôi đệm đi.
Cả người mệt muốn mệt lả, cuối cùng mới kéo được Khương Nhiên trên đệm ghế cách xa khỏi chỗ này.
Nhiệt độ buổi tối rất thấp, cô không hiểu tại sao vẫn không có ai tìm đến bọn họ.
Cô không có giá trị thì thôi đi, dù sao Khương Nhiên phải có có cấp dưới đi tìm chứ?
Nhiều người như vậy đều đang làm gì thế...
Cô không dám lơ là, thân thể Khương Nhiên nóng rực hệt như đêm đó.
Cô rất lo lắng, còn trùm hết đệm lên trên người anh, nhưng rất nhanh anh lại ra mồ hôi, dường như nhiệt độ lại tăng lên.
Cô lại sợ hãi vén đệm lên một chút.
Cứ lặp lại mấy lần như vậy, cô không có biện pháp, đành phải dùng thân thể sưởi ấm đối phương.
Làm như vậy, ít nhất có thể kịp thời phát hiện vấn đề.
Hơn nữa khi ôm Khương Nhiên, cô còn kiểm tra thân thể Khương Nhiên, nhìn sơ qua một chút, cũng không thấy trên người anh có thêm vết thương nào.
Cho nên đây là anh ta... Ngã bệnh rồi...
Mơ mơ màng màng như vậy, ngày rốt cuộc cũng hửng sáng.
Tình huống Khương Nhiên vẫn như vậy, không hề biến tốt lên chút nào.
Cô phải làm chút chuyện gì đó, loại địa phương này, ở trong hố mà còn nguy hiểm thành như vậy, như bọn họ bây giờ, không phải là chờ dã thú đến ăn thịt sao?
Cô cũng không thể thương lượng với ai, liền đánh bạo chạy đến gần đó hái trái cây.
Trước kia còn cảm thấy những cái cây kia quá cao, bây giờ ngay cả thời gian nghĩ đến vấn đề đó cô cũng không có, căn bản không quan tâm gì nữa dùng sức bò lên cây.
Cô còn tưởng rằng mình không leo nổi cây chứ, xem ra tiền năng của con người là vô hạn, chỉ cần bị dồn ép, thì cái gì cũng biết.
Song sau khi cô ăn no trái cây vừa mới hái xong, định đút cho Khương Nhiên, kết quả bất kể cô cố gắng thế nào, Khương Nhiên cũng không nuốt xuống.
Tối hôm qua anh ta chảy nhiều mồ hôi như vậy, không ăn một vài thứ để bổ sung thể lực thì không được.
Cô bất đắc dĩ cắn một miếng trái cây nhỏ, chậm rãi đút vào miệng Khương Nhiên, cứ đút như vậy, cuối cùng cũng làm anh ăn được một chút.
Hơn nữa cô còn phát hiện trên lá cây có hạt sương, trước kia thấy tiểu thuyết đều nói Tuyệt Thế Cao Thủ uống sương sớm, cô còn cảm thấy khoa trương, lúc này mới hiểu đây căn bản chính là chuyện bất đắc dĩ.
Cô hái những lá cây đó, thận trọng dồn sương sớm lại, sau khi thấm ướt môi mình, cô lại đút một chút cho Khương Nhiên.
Bận rộn như vậy cho tới trưa.
Cô vẫn không thấy yên lòng với những con Áo Đứa kia, chủ yếu do cô như một quả bom hẹn giờ, máu của cô không mất ba bốn ngày nhất định không dừng được.
Cô rất sợ những thứ đó lại tìm đến.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô hệt như bừng tỉnh hiểu ra nghĩ đến một biện pháp.
Bây giờ cô coi như là một trạm máu di động, nói trắng ra là, loại máu này đã chảy là chảy, dù sao không cần uổng phí.
Làm cho khắp nơi đều là máu, những con quái vật kia cho dù ngửi thấy mùi máu, cũng chưa chắc sẽ lập tức tìm được cô.
Có điều rải dì cả khắp nơi... Thật ghê tởm...
Song bây giờ không quản được nó có xấu hổ hay không, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Cô cũng không để ý nhiều nữa, những miếng đệm đã dùng qua, vết máu trên quần áo... Còn có mấy con Áo Đức đã chết, tất cả những thứ mang theo vết máu... Cô đều phân tán ra, ném loạn khắp nơi...
Lúc làm những chuyện này, cô biết mình đang trong tình trạng rất nguy hiểm, làm không tốt nửa đường gặp phải dã thú, cô cũng không lo lắng cho lắm, người đến thời điểm cuối thì sẽ cam chịu số phận, chẳng qua cô nghĩ đến Khương Nhiên, ngộ nhỡ cô chết, người cứu viện không tìm được Khương Nhiên đang hôn mê thì làm thế nào?
Bồ.CôngAnh~di..ễ..n.đ.à.n.l.ê.q.u.ý.đô.n
Nghĩ như vậy, cô liền lấy tay quệt máu của mấy con Áo Đức viết lên phi thuyền: “Khương Nhiên bên trái 500m, xin tới nhanh.”
Làm xong tất cả, cô lại đi sang hướng khác.
Khoảng cách càng ngày càng xa, cô không ngừng đi không ngừng đi, trong lúc đó còn gặp phải rắn độc, bình thường ngay cả côn trùng cô cũng sợ, sau khi nhìn thấy con rắn dài như vậy, cô sợ đến nỗi chân cũng đứng không thẳng.
Nếu như ở trong mơ, cô đã sớm sợ đến bật khóc rồi, nhưng có thể bởi vì là thực tế, thế nên không thể mềm yếu, cho dù sợ hãi cũng phải cắn răng kiên trì.
Cô nỗ lực kiềm nén nước mắt, bởi vì không có đường lui.
Người đã chết thì cái gì cũng không có, cho nên phàm là có một tia hi vọng thì vẫn phải nắm lấy.
Cô cũng không ngờ mình lại có dũng khí lớn như vậy.
Giữa lúc đó mệt mỏi ngã gục xuống đất, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Còn tưởng rằng sẽ cứ như vậy mà chết đi, kết quả nghỉ ngơi một lát, lại trở lại bình thường, chỉ là gót chân như đúc bằng chì.
Cuối cùng lúc trở về bên cạnh Khương Nhiên, cô ngay cả hít thở cũng thấy mệt mỏi.
Nhưng vẫn còn chưa làm xong, cô dựa vào chút ý chí còn sót lại, tìm một tảng đá dẹp.
Cô phải che giấu mùi máu trên người mình.
Cách tốt nhất là chôn mình xuống đất để che giấu mùi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]