Mai là chương cuối ^_^
“Tôi yêu cậu ấy, cả thế giới này tôi yêu cậu ấy nhất.”
————–
Ngày thứ tư, Tạ Uyên vẫn ở lì trong nhà.
Nghe tiếng gõ cửa thì vờ mắt điếc tai ngơ. Không thể ép cậu đi, chẳng lẽ tôi lại không né được?
Phải, anh còn vì được yên tĩnh mà tháo hết chuông cửa, giờ chỉ cần chui vào trong phòng ngủ nằm lăn lộn thì có gõ cửa to mấy anh cũng không nghe thấy.
Tạ Uyên có cảm giác, Kim Dục Minh này quả là đai như đỉa đói.
Chắc chỉ do không cam lòng thôi ấy mà, đều là thanh niên trai tráng tờ rẩu tre cả, anh đây hiểu mà.
Cứ lơ lơ không đáp, thì dần dần cu cậu cũng nản chí thôi.
Anh cũng không hiểu vì sao, rõ ràng anh hoàn toàn có thể đăng kí một tour du dịch rồi vọt lẹ, vừa sướng vừa nhẹ lòng.
Thế mà anh vẫn sẽ ở lì trong nhà chờ cậu đến.
Tôi không có nhà, tôi không có nhà, tôi không có nhà……
Tạ Uyên nằm ở trên sô pha mặc niệm, lại bị tiếng đập cửa quấy nhiễu mà đâm ra lo lắng, thế mà vẫn không chịu chạy vào phòng ngủ, cứ ép bản thân phải đứng nhìn cho được.
Anh không phải là người thích tránh né, có chuyện gì thì anh muốn có thể trực tiếp đối diện.
Có lẽ là sự cố chấp kia của Kim Dục Minh làm anh kinh ngạc, anh sợ nếu mình bỏ đi, Kim Dục Minh có lẽ vẫn sẽ đứng canh trước cửa.
Cũng như trong cuốn sách kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-yeu-nam-chinh/3220882/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.