Là sao ta? Nói chung là iu đó =))
“Anh có cởi không?”
“Nhất định phải cởi à?”
“Giờ thích cởi hay thích để đại gia đây ra tay hả……”
“……” Kẻ nào đó liền lộ ra ánh mắt mong chờ.
“Oái!!!” Một tiếng hét thê thảm vang lên, Tạ Uyên túm lấy vai trái nơi mấy mảng thâm xanh tím bị bóp cho đau điếng: “Cậu! Chẳng phải cậu muốn giúp tôi cởi đồ sao?”
Kim Dục Minh khó hiểu nhíu mày: “Ai nói cởi áo giùm anh. Anh không chịu cởi thì tôi đành giúp anh đấm bóp vậy thôi.”
“……”
“Á! Oái! Ặc…… Nhẹ, bóp nhẹ thôi!……” Và thế là tiếp theo đó, Tạ Uyên bị tay nghề xoa bóp đầy thô bạo của ai kia chỉnh đến chết đi sống lại.
Sau đó chú em đành yếu ớt nằm la liệt trên sô pha, khàn cả cổ đến một câu cũng chẳng nói ra lời.
Phải đến lúc Kim Dục Minh nâng anh dậy đút cho miếng nước mới đỡ hơn tí.
Ực, hộc hộc, thế này thì mình nhất định phải về học một khóa vệ sĩ mới được, cả người bầm tím mà được cậu kia xoa bóp thêm lần nữa chắc ngủm cu-đơ luôn quá.
Dù nói là đau cũng sướng, cơ mà giờ anh đến sức nhúc nhích cũng chẳng có. Mà chuyện phải bày ra bộ dạng chỉ có thể dựa vào người Kim Dục Minh, để cậu nửa ôm nửa đỡ đút nước cho thế này, thật khiến người ta có cảm giác vị trí nằm trên của mình bị uy hiếp mà.
…… Giờ cũng đã khuya, Kim Dục Minh lại không hề thấy mệt mỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-yeu-nam-chinh/3220871/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.