Lặng tìm chút nắng chốn ngày đông lạnh giá….
Kì thực Kim Dục Minh đang rất phiền não
Cậu vẫn luôn coi Từ Y Y là người quan trọng nhất của mình.
Lúc hai người quen nhau, hầu như ngày nào cũng nhớ đến cô, không phải là cố nhớ, mà cứ vô thức để tâm trí quay quanh cô.
Lúc ăn cơm băn khoăn cô ăn cơm có ngon không, trước khi ngủ lại bận lòng cô có ngủ được không, thậm chí lúc bận rộn, cũng chỉ cần đưa mắt dạo quanh căn phòng liền sẽ tự hỏi liệu cô đang học trên lớp hay đã về nhà.
Trong mấy năm quen nhau, thói quen này dường như đã ăn sâu tận xương tủy, nên trong mấy ngày hai người chia tay, cậu luôn mất ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, là sẽ nghĩ đến những lời nói mệt mỏi của Từ Y Y, gương mặt đau khổ khóc lóc của cô cứ mãi hiện lên trong đầu cậu.
Đêm không thể chợp mắt, lái xe cũng chẳng dám lái. Lúc đó dường như nếu cậu không trở lại được bên cạnh Y Y, cậu sẽ điên mất.
Nhưng giờ cậu lại hoàn toàn quên mất việc tưởng chừng như vẫn canh cánh dưới đáy lòng này, nếu cố nghĩ thêm…
Kim Dục Minh chợt phát hiện cậu dường như đã lặng lẽ vượt qua được cửa ải thất tình, khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Hơn nữa giờ đây, dù hơi cô đơn, cậu cũng chẳng thấy gì khác lạ. Giờ nhìn Từ Y Y khóc lóc, trong lòng dù cũng hơi khổ sở nhưng cũng chẳng nảy sinh cảm giác gì quá mãnh liệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-yeu-nam-chinh/3220865/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.