Em là con cá xuôi theo dòng nước nhẹ tênh, yêu anh – con cá thích bơi ngược dòng nơi giông bão.
Nguyên nhân chính làm Tạ Uyên vốn không nghĩ mình có thể tiếp cận được Kim Dục Minh là vì: Trong nguyên tác, ngoại trừ sự dịu dàng hiếm có dành cho nữ chính, cậu ta lúc nào cũng đeo cái mặt cứng đơ như đá tảng, lạnh ngắt sượng sùng, không rõ tâm tình. Cậu ngoại trừ nữ chính ra thì chẳng thèm quan tâm đến ai, trong tiểu thuyết mỗi khi nhắc đến cậu, đều là về việc cậu yêu nữ chính ra sao, nhớ nữ chính thế nào, hết yêu rồi lại nhớ, hết nhớ rồi lại yêu…
Tạ Uyên đọc đến mắc mửa, có cảm giác Kim Dục Minh lạnh lùng quá đáng rồi, nếu trên đời này thật có kẻ suy nghĩ đơn giản đến thế, thì kẻ đó cũng chẳng khác gì lũ tâm thần. Giờ thấy Kim Dục Minh quan tâm đến gia tộc mình, anh rốt cuộc cũng tìm thấy một chút xíu xiu hơi thở nhân loại trên con người này.
Một người ngoại trừ yêu ra, sao có thể không có gì quan trọng nữa cho được. Tình thân, tình bạn, ước mơ, đều là những yếu tố không thể thiếu, trong tiểu thuyết, lúc kết thúc, hầu như Kim Dục Minh đều từ bỏ tất cả, thu nhỏ thế giới quan của mình đến độ chỉ còn có mỗi nữ chính.
Nghĩ thế, Tạ Uyên dần có cảm giác con người trước mắt này cũng rất đáng thương, chính mình cùng lắm cũng chỉ mất một mạng, còn người này lại vô tri vô giác tự đánh mất tự do của chính mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-yeu-nam-chinh/3220853/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.