Mỗi mai tỉnh dậy, chẳng thấy người kề bên. Em đi dưới mưa, bỗng thấy lòng nhẹ nhõm.
Quyết tâm quên đi mấy quy nghĩ tung tung kia, Tạ Uyên về đến phòng liền bò lên giường ngủ.
Mà trong mơ lại chẳng sung sướng gì cho cam.
Trong mộng, Tạ Uyên thấy mình trên giường bệnh, gương mặt tiều tụy, mà nam nữ chính xuất hiện trước mặt mình, tay trong tay hạnh phúc tràn trề.
Anh nghe thấy chính mình nói: “Chúc hai người hạnh phúc.” Sau đó dường như đã buông xuôi điều gì mà nhắm hai mắt lại.
“Dù mày có chết, tao cũng sẽ không tha thứ cho những việc mày đã làm!” Kim Dục Minh đến đầu cũng không thèm quay, nắm lấy tay Từ Y Y lôi đi.
Mà anh chỉ nằm yên không nói gì, nhưng cơn đau dạ dày lại nhói lên, anh che miệng lại cố ói ra chất dịch trong dạ dày, nước mắt trên mi rốt cuộc cũng chảy xuống.
Tạ Uyên nghe thấy sâu trong tâm khảm chính mình, cất nên lời tỏ tình cuối cùng với Từ Y Y–
Nếu bên cạnh anh chỉ khiến em càng thêm đau đớn, thôi anh đành buông tay.
Buông tay không phải không yêu, là yêu một cách trọn vẹn.
Y Y, chúc em hạnh phúc.
Tạ Uyên thoát khỏi cơn mê, yên lặng lau nước mắt trên khóe mi.
Vì yêu nên mới buông tay, vĩ đại dữ ha… A phi, Tạ Uyên thiệt muốn chạy đến tát cái thằng mất hết can đảm kia mấy tát, mụ nội nó bỏ gì không bỏ chạy đi bỏ việc trị liệu! Mày chạy vào ngõ cụt mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-yeu-nam-chinh/3220851/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.