Sau khi tìm hiểu qua về hoàn cảnh gia đình hai bên thì cũng vừa đến giờ cơm, bà cụ tự tay chọn đầu bếp Liễu đứng bếp, đặc biệt làm các món ăn Nam An, mọi người cùng dời bước sang phòng ăn.
Chúc Vân và Ôn Lệ đều nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn, lại toàn là món Nam An. Khưu Phái cười tủm tỉm kéo Chúc Vân ngồi xuống, nói: “Món ăn của Nam An ngon có tiếng, hôm nay nhờ phúc của anh chị thông gia với Dạng Dạng mà tôi mới được ăn đấy.”
Khưu Phái cười nói: “Tính tình của bà cụ rất phóng khoáng, làm con dâu bà ấy ngần ấy năm, cũng chỉ có những lúc tôi bận rộn không ở nhà, bà ấy mới lải nhải đôi câu thôi.”
Chúc Vân mỉm cười gật đầu: “Có thể nhìn ra được.”
Bà cụ kéo Ôn Dạng ngồi bên cạnh mình, Phó Hành Chu kéo ghế cho bà cụ. Lúc ngồi xuống bà cụ vẫn nắm tay Ôn Dạng, Phó Hành Chu lại mỉm cười kéo ghế bên cạnh bà cụ ra.
Ôn Dạng ngồi xuống bên cạnh bà cụ, bà cụ hỏi cô là thích uống gì, Ôn Dạng nhẹ nhàng đáp: “Món gì cũng được ạ.”
“Vậy uống nước cam đi, hôm nay nước cam ngọt lắm.”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn bà.”
Phó Hành Chu ngồi bên cạnh Ôn Dạng, lấy nước trái cây rót cho cô một ly, lại cầm đũa chung gắp cho cô món khoai tây lăn đường mà cô thích. Anh xắn tay áo lên cao, để lộ khuỷu tay rắn chắc.
Đã là món Nam An thì tất nhiên sẽ để ý đến khẩu vị của gia đình Ôn Dạng. Chúc Vân và Ôn Lệ cũng cảm nhận được thành ý của gia đình Phó Hành Chu, cộng thêm thái độ không rời Ôn Dạng của bà cụ, đương nhiên là vì yêu thích nên mới giữ cô lại bên cạnh từ nãy đến giờ. Hơn nữa bà cụ nói năng rất ôn hòa, mắt sáng hiền từ, Chúc Vân cũng có con mắt nhìn người, bà cụ này chắc chắn không giống những bà cụ của một số gia đình ở Nam An.
Cho nên, người xuất thân từ gia tộc lớn đều rất coi trọng lễ nghĩa.
Khưu Phái cũng xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng trông bà ấy chẳng hề kiêu căng ngạo mạn. Bà ấy cầm đũa gắp thức ăn cho Chúc Vân, Chúc Vân mỉm cười nói: “Đủ rồi, chị cũng ăn đi.”
Khưu Phái kìm nén cơn ho nơi cổ họng, bà ấy mỉm cười nói: “Tôi ăn không được nhiều, chỉ nếm thử một chút thôi.”
Nhìn vẻ tiều tụy dưới lớp trang điểm tinh xảo của bà ấy, Chúc Vân bưng bát múc cho Khưu Phái một bát canh, nói: “Ăn không được nhiều thì uống chút canh đi, uống chậm thôi, tôi thấy chị muốn ho rồi đấy.”
Khưu Phái nhìn nụ cười trên mặt Chúc Vân, thầm nghĩ sự chu đáo và nhạy bén của Ôn Dạng cũng có nguyên do. Đúng thực là bà ấy đang cố nhịn ho, bà ấy mỉm cười nói: “Vậy tôi uống chút canh.”
“Được.”
Hai nhà ăn cơm xong thì dời bước sang phòng khách nhỏ, bên này môi trường thoải mái hơn, sofa cũng dễ chịu hơn. Khưu Phái và Chúc Vân càng thêm thân thiết, kéo nhau ngồi xuống số pha trò chuyện. Có điều ăn cơm xong bà ấy cần uống thuốc, dì giúp việc đã mang thuốc đến rồi. Khưu Phái định pha cốc trà, Phó Hành Chu bèn đưa tay đổi cho bà ấy thành nước ấm, Khưu Phái bĩu môi, đành phải uống thuốc với nước ấm.
Chúc Vân ngồi bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này và đống thuốc mà bà ấy uống, lại nhớ Ôn Dạng từng kể với bà về bệnh tình của Khưu Phái.
Khưu Phái uống thuốc xong, lại nói với Chúc Vân: “Dạo trước tôi bị ốm.”
Chúc Vân gật đầu: “Bây giờ chị đã đỡ hơn chưa?”
Khưu Phái: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Ôn Dạng từ bên kia cầm một viên kẹo đưa cho Chúc Vân. Chúc Vân nhận lấy, đưa sang cho Khưu Phái. Khưu Phái nhìn thấy viên kẹo thì khóe mắt cong lên, mỉm cười với Ôn Dạng, lại nói với Chúc Vân: “Thật tốt.”
Bà ấy cầm viên kẹo bỏ vào miệng, sau đó kéo tay Chúc Vân, nói: “Chị xem, nhà chúng tôi cũng chỉ có nhiêu đây người. Một bà cụ tuổi tác đã cao, một người mẹ đau ôm bệnh tật, còn có một người đàn ông phải gánh vác cơ nghiệp của ông bà ngoại.”
“Dạng Dạng đến nhà chúng tôi giống như đang mang đến cho chúng tôi một luồng ánh sáng mới vậy. Về phần lễ vật ăn hỏi, bà cụ sẽ bỏ tiền bạc và quà cáp, tôi thì tặng quà và cổ phần, công ty ở bên nước ngoài Dạng Dạng cũng sẽ được hưởng cổ phần. Sau này tôi sẽ lập cho con bé một tài khoản, ủy thác quỹ, con bé có thể gửi và rút tiền thoải mái.”
Chúc Vân có chút sửng sốt.
Không ngờ nhà họ lại bàn đến chuyện của hồi môn nhanh như vậy, bà nói: “Ôn Dạng đã từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ. Với tư cách là bố mẹ của con bé, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ mong con bé tìm được một người đàn ông tốt với nó, có trách nhiệm với hôn nhân, cùng nó sống đến răng long tóc bạc.”
“Đúng vậy, chúng ta đều đang theo đuổi sự chân tình, gia đình anh chị không so đo chuyện cũ của Phó Hành Chu là chúng tôi đã rất vui rồi…”
Vừa dứt lời.
Cả Chúc Vân và Ôn Lệ đều sững sờ, Chúc Vân khẽ nheo mắt: “Chuyện cũ của Phó Hành Chu?”
Khưu Phái thoáng sửng sốt.
Chuyện gì thế này.
Bà ấy lập tức nhìn sang Phó Hành Chu và Ôn Dạng, Ôn Dạng đang cùng bà cụ xem ảnh thời Phó Hành Chu đi học, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên. Phó Hành Chu đang pha trà, ngước mắt lên.
Anh nhìn Khưu Phái, rồi lại nhìn sang bạn gái bên cạnh.
Tai Ôn Dạng nóng ran, cô nói với Chúc Vân: “Mẹ, con quên nói với mẹ rồi.”
Cô đá Phó Hành Chu một cái: “Anh chưa nói sao?”
Phó Hành Chu đặt ấm trà trong tay xuống, anh cứ tưởng Ôn Dạng đã nói rồi nên anh không nói. Anh nhìn mẹ vợ tương lai, đang định lên tiếng thì Khưu Phái lại ho khan một tiếng. Để tránh cho Chúc Vân tiếp tục hiểu lầm, ngay cả bà cụ cũng đã nhíu mày, bà ấy vội vàng nắm tay Chúc Vân, nói: “Anh chị thông gia, là thế này, trước đây Hành Chu cũng từng kết hôn một lần, nhưng cuộc hôn nhân đó chỉ giống như liên hôn, là do cha mẹ hai bên sắp đặt. Đúng vậy, người đứng ra sắp đặt chính là tôi.”
“Anh chị cũng biết đấy, chồng tôi mất sớm, Phó Hành Chu vừa lên hai mươi tuổi đã tiếp quản tập đoàn Khinh Chu, tính cách nó thường ngày vốn lạnh lùng, một khi đã bận lên là gần như không quan tâm đến chuyện tình cảm của bản thân. Đến tuổi kết hôn, bà cụ muốn tìm cho nó một cô gái môn đăng hộ đối, nhưng tôi lại muốn tìm cho nó một người phụ nữ có thể giúp đỡ được nó, vì vậy đã giới thiệu Lê Mạn cho nó, hai đứa đã kết hôn theo thỏa thuận.”
“Lê Mạn?”
Chúc Vân vô cùng nhạy cảm với cái tên này, bà quay sang nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng vâng một tiếng, vội vàng đi xuống ghế sofa đến bên cạnh Chúc Vân, thì thầm: “Vâng, là Lê Mạn.”
Chúc Vân và Ôn Lệ đều không ngờ rằng lại có liên quan đến cô tiểu tam kia. Bà nhìn sang Phó Hành Chu. Thấy tình hình lúc này, Phó Hành Chu bèn gọi người giúp việc đến, dặn dò mấy câu.
Nghe xong, dì giúp việc lập tức đi lên lầu.
Một lát sau, bà ấy cầm một túi hồ sơ xuống, Phó Hành Chu đưa tay nhận lấy, rút một xấp tài liệu bên trong ra, bao gồm cả điều kiện kết hôn theo thỏa thuận ban đầu, anh đặt trước mặt Chúc Vân, nói: “Đây là thỏa thuận kết hôn giữa cháu và Lê Mạn.”
Chúc Vân đưa tay cầm lấy.
Ôn Lệ đứng dậy đi tới, cũng đang xem.
Trên bản thỏa thuận được viết rất rõ ràng.
Đây là một cuộc hôn nhân giao dịch, trong thời hạn thỏa thuận hôn nhân còn hiệu lực, cả hai bên đều phải có trách nhiệm với bản thỏa thuận này, cũng phải có trách nhiệm với cuộc hôn nhân giao dịch này.
Chúc Vân thường xuyên làm việc với các văn phòng luật.
Luật sư hôn nhân gia đình đã xử lý rất nhiều vụ án kỳ quái, chỉ có những điều bạn không thể nghĩ tới chứ không có gì mà họ không thể làm được, so với sự rõ ràng của bản thỏa thuận này thì những vụ việc kia còn hỗn loạn hơn nhiều.
Mặc dù thỏa thuận này không nêu rõ, nhưng từ đó cũng đã ngầm đồng ý sẽ cung cấp cho Lê Mạn mọi nguồn lực và mối quan hệ, mỗi người đều nhận được những gì mình cần.
Vậy nên việc Lê Mạn ngoại tình chính là phá vỡ hợp đồng. Việc Phó Hành Chu lựa chọn ly hôn là lẽ đương nhiên.
Nhưng điểm quan trọng nhất lại là.
Chúc Vân nhìn Phó Hành Chu: “Cháu với Ôn Dạng thì thế nào?”
Là chân tình hay là trả thù.
Đối mặt với câu hỏi của Chúc Vân, Phó Hành Chu bình tĩnh đáp: “Cháu yêu cô ấy.”
“Việc quen biết cô ấy trong một mối quan hệ phức tạp như vậy không phải là điều cháu mong muốn, sự phát triển sau này cháu đều nghe theo trái tim mách bảo, đưa ra lựa chọn đúng đắn. Lúc theo đuổi cô ấy, cháu cũng đã suy nghĩ rất lâu mới dám làm phiền cô ấy.”
Chúc Vân nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng gật đầu.
Là một người mẹ, Chúc Vân tất nhiên rất hiểu con gái mình, cô có ưu điểm cũng có khuyết điểm, nhưng ưu điểm của cô rõ ràng nổi bật hơn hẳn. Bình thường trông cô mềm mỏng dịu dàng thế thôi, nhưng cô cũng có suy nghĩ của riêng mình. Thời điểm cuộc hôn nhân với Trình Ngôn Vũ đi đến hồi kết đầy thương tích, giấc mộng đẹp tan vỡ, Ôn Dạng không hề chìm đắm trong đó quá lâu mà nhanh chóng lựa chọn ly hôn, trả lại cho mình thân phận tự do, cho dù mang đầy thương tích cũng không muốn dính dáng gì đến Trình Ngôn Vũ nữa.
Đó chính là điểm dũng cảm ở con gái bà.
Phó Hành Chu theo đuổi Ôn Dạng, chắc chắn anh cũng đã tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, và cũng phải thật lòng rung động thì Ôn Dạng mới gật đầu.
Về điểm này bà rất tin tưởng Ôn Dạng.
Chúc Vân đặt bản thỏa thuận xuống, nói với Phó Hành Chu: “Dì tin tưởng lời cháu nói. Về phần con gái dì, cháu cũng biết rõ những chuyện đã qua của nó và chính cháu cũng là người trong cuộc, vậy nên dì mong cháu sau này đối xử tốt với nó, có trách nhiệm với hôn nhân, có trách nhiệm với lựa chọn của chính mình.”
Phó Hành Chu gật đầu: “Dì yên tâm ạ.”
Bà cụ nói thêm: “Nếu nó dám đối xử tệ với Ôn Dạng, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.”
Khưu Phái: “Tôi cũng vậy.”
Chúc Vân bất đắc dĩ.
Ôn Dạng ôm chặt lấy cánh tay bà, mỉm cười với bà.
Chúc Vân nhéo má con gái.
Giỏi thật.
Ném cho bà một quả bom to như vậy.
–
Chiếc xe hơi màu đen rời khỏi nhà tổ.
Ôn Dạng cảm thấy áy náy vì đã giấu diếm Chúc Vân, lúc xe dừng trước quảng trưởng của một vườn hoa, cô bèn kéo Chúc Vân đi dạo, hai mẹ con tâm sự trải lòng với nhau. Chúc Vân bước đi dưới những giàn hoa tử đằng, nhìn Ôn Dạng: “Mẹ không ngờ cậu ấy lại là chồng cũ của Lê Mạn.”
Ôn Dạng nhìn mẹ, khẽ làm nũng: “Mẹ, sau khi con ly hôn, con và anh ấy có nhiều dịp tiếp xúc lắm, căn nhà đầu tiên con được thiết kế là của anh ấy đấy ạ. Hồi đó studio của chúng con còn nhỏ, cần danh tiếng cần sản phẩm để đi lên. Từ Nhứ đã giúp đỡ, giới thiệu chúng con cho thư ký của anh ấy. Bọn họ nể mặt Từ Nhứ nên mới cho chúng con cơ hội. Hôm đó lẽ ra là Dư Tình đi, nhưng cô ấy có việc bận quá nên con đi.”
Ôn Dạng nhẹ giọng nói: “Nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng đối xử với con lại rất kiên nhẫn.”
Chúc Vân nghe vậy bèn nói: “Mẹ thấy nó rất biết cách cư xử.”
“Đúng vậy, anh ấy là người rất lễ độ. Sau khi kết bạn Wechat, con thường nhắn tin hỏi anh ấy về các yêu cầu thiết kế nhà, anh ấy đều trả lời con, cũng không hề xem thường studio nhỏ bé của chúng con.”
Chúc Vân lắng nghe.
“Rồi sao nữa?”
“Rồi thì, dù sao anh ấy cũng đã giúp con rất nhiều lần, nhưng lúc đó con thật sự không nhận ra anh ấy thích con. Bởi vì những việc anh ấy giúp rất bất ngờ, cũng vội vàng chớp nhoáng. Anh ấy nói có ấn tượng tốt với con là lúc con đến Hồng Kông thư giãn, đang chụp ảnh ở bên đường Nathan thì anh ấy nhìn thấy.”
“Anh ấy cũng thích chụp ảnh, nhưng vì công việc bận rộn nên sau này đã gác lại sở thích này.”
Chúc Vân im lặng lắng nghe.
“Sau khi bố cậu ấy qua đời, cậu ấy gánh vác Khinh Chu vất vả lắm đúng không?”
Ôn Dạng gật đầu: “Con nghĩ là vậy.”
“Mẹ còn nhớ màn bắn pháo hoa trong dịp năm mới không?”
“Đêm 30 Tết ấy hả?”
Ôn Dạng gật đầu, cô nhìn Chúc Vân: “Là anh ấy cho bắn đó ạ.”
Chúc Vân nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của con gái, thoáng khựng lại giây lát: “Lúc đó cậu ấy đang ở Nam An sao?”
“Không ạ, nhưng do anh ấy sắp xếp.”
Chúc Vân: “Vậy cũng có lòng đấy, hơn nữa còn rất có chừng mực.”
Ôn Dạng cười đáp: “Đúng vậy, anh ấy rất biết chừng mực.”
Với Ôn Dạng của lúc bấy giờ, điều cô cần chính là sự chừng mực này, Chúc Vân véo mũi con gái: “Nói chung, bất kể trước đây cậu ấy có thân phận gì, chỉ cần đối xử tốt với con là được.”
“Vâng, mẹ.”
Chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa.
Hai người đàn ông đứng bên xe, bố vợ và con rể.
Ôn Lệ nhìn Phó Hành Chu: “Sao lúc đó cháu lại đồng ý kết hôn theo thỏa thuận?”
Phó Hành Chu trả lời bố vợ: “Xác suất gặp được tình yêu đích thực quá nhỏ, cháu lại không bận tâm đến chuyện này lắm, nên đã chiều theo ý của mẹ cháu đồng ý kết hôn.”
Ôn Lệ nghe vậy bèn nói: “Đúng là có thể hiểu được.”
Tuy ông không rõ hôn nhân của các gia tộc lớn là như thế nào, nhưng bên cạnh ông có không ít người kết hôn trong gượng ép, sau đó miễn cưỡng chung sống. Có điều gia tộc lớn có thể liên quan đến nhiều lợi ích hơn, tính ra con rể tương lai cũng là một người bị hại.
–
Sau khi bố mẹ hai bên gặp mặt.
Chuyện kết hôn chính thức được đưa vào lịch trình, thời gian tổ chức hôn lễ cũng không quá gấp rút, bởi vì ở giữa còn rất nhiều quy trình, tạm thời dự kiến là đám cưới sẽ được tổ chức tại Nam Thành.
Chúc Vân và Ôn Lệ phải về Nam An trước để chuẩn bị.
Phó Hành Chu phải quay lại Hồng Kông để giải quyết một số việc, vốn dĩ định dẫn Ôn Dạng theo cùng, nhưng Ôn Dạng hiện tại vẫn đang tham gia cuộc thi thiết kế nhà kính trồng hoa, cần phải tập trung, vì vậy Phó Hành Chu đã đến Hồng Kông xử lý công việc trước.
Một tuần sau sẽ quay lại đón Ôn Dạng, gặp gỡ họ hàng bên phía Hồng Kông.
Sáng sớm hôm đó.
Ôn Dạng mặc bộ đồ ngủ ngồi bên giường, Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên môi cô, vuốt ve mái tóc cô: “Em ngủ thêm chút nữa đi.”
Ôn Dạng gật đầu, đưa tay thắt cà vạt cho anh, cô không biết thắt lắm, Phó Hành Chu cũng để mặc cho cô nghịch. Ôn Dạng thỏ thẻ: “Anh đi đường chú ý an toàn nhé.”
“Ừm.”
“Tới nơi nhớ nhắn tin cho em.”
Phó Hành Chu mổ nhẹ lên môi cô, cà vạt cũng đã thắt xong, anh đứng thẳng người dậy, hôn lên trán cô.
Ôn Dạng vẫn còn hơi buồn ngủ, cô mặc áo khoác tiễn anh ra cửa.
Tưởng Dược đến giúp anh xách hành lý, hai người xuống lầu.
Ôn Dạng nhìn anh đi vào thang máy, sau đó ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng ngủ tiếp. Vẫn còn quá sớm, mới hơn 6 giờ mà anh đã ra khỏi nhà rồi. Chiếc xe màu đen chạy vào đường cao tốc, hướng về Hồng Kông.
Cùng lúc đó.
Một tin tức leo lên hot search.
#Tổng giám đốc Phó Hành Chu của tập đoàn Khinh Chu sắp tái hôn, vợ sắp cưới là nhà thiết kế Ôn Dạng của studio thiết kế Vân Xích#
Dòng hot search này không leo lên vị trí số 1, nhưng nó vẫn luôn hiện diện. Dù nằm ở vị trí không quá nổi bật song tuyệt đối cũng không thể phớt lờ, cứ thế âm thầm gây chú ý.
Hơn nữa, Weibo chính thức của tập đoàn Khinh Chu ở Nam Thành và Hồng Kông đều không hề ngăn chặn mà còn chia sẻ lại. Lời ít ý nhiều, thái độ cũng rất rõ ràng.
Tin tức Phó Hành Chu sắp tái hôn, và người vợ tương lai của anh là ai.
–
Mộng Bách Jewelry.
Lê Mạn ở trong văn phòng, không chỉ nhìn thấy dòng hot search này mà còn nhìn thấy video cầu hôn do Lục Trạm đăng tải, đó là cảnh Phó Hành Chu cầu hôn Ôn Dạng.
Thơ mộng nhưng không kém phần lãng mạn.
Người đàn ông mà cô ta khao khát lại quỳ gối trước mặt Ôn Dạng, nói rằng cô là món quà vô giá trong cuộc đời anh, hỏi cô có đồng ý lấy anh không?
Lê Mạn xem video, nhìn khung cảnh trong video, lắng nghe những lời anh nói, ngón tay khẽ run rẩy.
Đúng lúc này.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lê Mạn bèn đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người bước vào là mẹ mình, Văn Nguyệt Nhàn. Bà ấy ném chiếc điện thoại trong tay lên bàn Lê Mạn: “Con đã xem tin tức chưa?”
Lê Mạn liếc nhìn: “Thì sao?”
Văn Nguyệt Nhàn cười khẩy, chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn: “Con đã tự tay dâng một người đàn ông tuyệt vời cho người phụ nữ khác, con có biết Phó Hành Chu bảo người ta đăng tin tức này là có ý gì không?”
Sao Lê Mạn có thể không biết, cô ta mím chặt môi.
Văn Nguyệt Nhàn gõ tay lên bàn: “Từ hôm nay trở đi, tốt nhất là con nên ngoan ngoãn một chút, sẽ không còn ai vì con là Lê Mạn mà đặt hàng nữa đâu. Những gì con nhận được từ Phó Hành Chu sẽ trở thành vũ khí sắc bén đâm ngược lại con. Lê Mạn, con tỉnh táo lại đi, đây chính là kết cục của việc con theo đuổi tình yêu đấy.”
Trong khoảnh khắc này, Lê Mạn bỗng cảm thấy Phó Hành Chu thật tàn nhẫn.
Cô ta nhìn Văn Nguyệt Nhàn, nghiến răng nói: “Con yêu anh ta là sai sao? Con hy vọng anh ta cũng yêu con là sai sao? Tại sao con phải ở trong một cuộc hôn nhân không tình yêu ba năm trời? Còn một người thua kém con về mọi mặt thì lại có thể dễ dàng có được anh ta, tại sao chứ?”
Văn Nguyệt Nhàn lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ cảm thấy bất lực.
Bà ấy nói: “Con cũng biết cô ta thua kém con về mọi mặt, vậy con đi giành đàn ông của cô ta làm gì? Con cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh Phó Hành Chu, ba năm không được thì năm năm, năm năm không được thì mười năm, con kiên nhẫn thêm một chút thì cái gì mà chả có!?”
Lê Mạn chỉ vào mình, nói: “Anh ta đã nhìn thấu con rồi, anh ta sẽ không yêu con đâu.”
“Và chính mẹ đã biến con thành người như vậy.”
“Mẹ bắt con phải sống như thế này.”
Lê Mạn tức đến phát khóc.
Văn Nguyệt Nhàn nhìn cô ta, tiến lên một bước: “Mẹ đã từng nói với con chưa? Con phải phân biệt rõ ràng giữa tình cảm với quyền lực tiền tài. Con thích tiền tài và quyền lực của cậu ta thì đừng mong cầu tình yêu của cậu ta, con có thể quyến rũ cậu ta, có thể khiến cậu ta thương hại con, nhưng con không thể rung động trước!”
“Mẹ có bảo con ngẩng cao đầu à? Mẹ dặn con phải biết lúc nào nên tỏ ra yếu đuối, con không nghe thấy sao? Con tưởng con tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, lập ra công ty lớn, làm ăn phát đạt là thành công rồi sao?”
“Con còn non lắm, Lê Mạn.”
Lê Mạn nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi nhìn chằm chằm người mẹ trước mặt.
Từ nhỏ bên cạnh mẹ đã xuất hiện đủ loại đàn ông, bà ấy muốn tiền là có tiền, đầu tư cho cô ta cũng rất hào phóng, những thứ cô ta dùng đều là hàng hiệu và đắt đỏ nhất. Cuộc sống từ nhỏ đã xa hoa hơn người khác khiến cô ta lầm tưởng rằng tương lai của mình nhất định sẽ tươi sáng, sẽ bước chân vào một giới thượng lưu cao hơn, sẽ còn ưu tú hơn cả mẹ.
Chứ không phải như bây giờ, bị mẹ chỉ trích.
Văn Nguyệt Nhàn gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn con gái, thử cố gắng khuyên nhủ: “Nhớ kỹ cho mẹ, từ nay về sau phải tránh xa bọn họ ra, nếu không để cậu ta ra tay xử lý là con sẽ hại chết cả mẹ đấy.”
“Bây giờ điều con cần làm nhất là chúc phúc cho bọn họ. Nếu Phó Hành Chu thật lòng yêu thương người phụ nữ tên Ôn Dạng này, con phải thể hiện rõ thái độ của mình.”
Lê Mạn: “Con không làm được.”
Văn Nguyệt Nhàn nhìn chằm chằm Lê Mạn: “Lê Mạn, đừng có ép mẹ từ con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]