Nghe được câu trả lời chắc chắn của con trai, Khưu Phái bùi ngùi: “Con trai, đã có lúc mẹ thật sự cho rằng con sẽ sống cô đơn cả đời.”
Đây không phải là lần đầu tiên Phó Hành Chu nghe thấy mẹ mình nói vậy, sắc mặt anh chẳng có gì thay đổi.
Khưu Phái nhìn Phó Hành Chu: “Khi đám con nít trong giới của chúng ta đều mải mê chơi bời lêu lổng thì con lại chẳng có chút hứng thú nào, lúc đó bà nội con sốt ruột lắm, không mong con trở thành kẻ lãng tử đào hoa nhưng ít nhất cũng phải để ý đến chuyện này một chút, nhưng con lại chẳng màng đến.”
“Cho nên lúc ấy mẹ mới cho rằng Lê Mạn là lựa chọn tốt nhất, cô ta vừa mưu mô, thủ đoạn lại đầy tham vọng, dù chỉ là hợp đồng hôn nhân nhưng biết đâu lại có thể lay chuyển được suy nghĩ của con. Song bây giờ nghĩ lại, có lẽ mẹ đã sai rồi.”
“Tình yêu chân thật thì phải dùng chân tình để đổi lấy, những thủ đoạn toan tính phức tạp đó sao có thể sánh bằng một trái tim thuần khiết được.”
Khưu Phái liếc nhìn điện thoại di động đặt trên đầu giường.
Gần đây Văn Nguyệt Nhàn nhắn cho bà rất nhiều tin nhắn, còn có ý định sang tận Paris thăm bà nữa.
Nghe đến đây, Phó Hành Chu bèn cầm cốc giữ nhiệt ở bên cạnh đưa cho mẹ mình, bảo bà uống một ngụm nước, sau đó mới nói: “Mẹ biết vậy là được rồi.”
Khưu Phái ngậm ống hút, trừng mắt nhìn anh.
“Nghe nói cô ấy là vợ cũ của vị giám đốc công ty tổ chức sự kiện đã ngoại tình với Lê Mạn à?”
Phó Hành Chu dùng một tay đỡ cốc nước, khẽ gật đầu.
Khưu Phái lên tiếng: “Một cô gái tốt như vậy con nhớ phải giữ gìn cho kĩ, con thấy tốt thì người khác cũng sẽ thấy tốt.”
Phó Hành Chu cất giọng trong trẻo: “Con biết.”
–
Ôn Dạng cúp điện thoại xong thì đi về phía phòng bệnh. Từ cửa sổ thủy tinh, cô nhìn thấy Phó Hành Chu đang cầm cốc nước cho Khưu Phái uống, thì ra bà đã tỉnh. Quả nhiên là mẹ con, trông hai người rất giống nhau, đều là những người có ngũ quan sắc sảo.
Cô vừa đến gần phòng bệnh là Khưu Phái đã trông thấy, bà cười vui vẻ, lên tiếng chào cô: “Xin chào Ôn Dạng, rất vui được gặp cháu.”
Ôn Dạng khẽ mỉm cười, hỏi: “Bác gái đã tỉnh rồi ạ. Bác còn thấy khó chịu ở đâu không ạ?”
“Bác không sao, đã khỏe hơn nhiều rồi, cháu lại đây để bác nhìn kỹ cháu một chút nào.”
Ôn Dạng liếc nhìn Phó Hành Chu.
Anh đặt cốc nước xuống, sắc mặt có vẻ thoải mái hơn so với lúc nãy, đôi mắt mang theo ý cười ra hiệu cho cô qua.
Ôn Dạng yên tâm bước về phía giường bệnh, cô đi đến bên cạnh Khưu Phái, đứng đối diện Phó Hành Chu, tạo thành hình ảnh hai người vây quanh bảo vệ cho Khưu Phái.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến Khưu Phái nhận ra cô là một cô gái cởi mở tự nhiên, chứ không phải kiểu người chạy ngay đến bên bạn trai rồi mới quay sang chào hỏi bà. Khưu Phái khẽ nắm lấy tay Ôn Dạng, nhẹ nhàng hỏi han: “Cháu là người Nam Thành à?”
Ôn Dạng mỉm cười, lắc đầu nói: “Cháu ở Nam An, Dung Thành ạ.”
Nghe vậy, Khưu Phái bèn nói: “Cùng khu vực với thành phố Châu?”
Ôn Dạng khẽ gật đầu.
Khưu Phái mỉm cười: “Vợ của anh họ nó là người thành phố Châu, con bé cũng là một cô gái xinh đẹp giỏi giang, để lúc khác bác giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé.”
Ôn Dạng cười nói: “Vâng ạ.”
Lúc cô cười lên khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết, toát ra vẻ đáng yêu dễ gần, mà vốn cô cũng đã rất xinh đẹp, nhìn vào thực sự rất dễ chịu. Quan trọng nhất là đôi mắt cô trong veo, ánh nhìn hiền dịu, khiến người ta chỉ muốn yêu chiều cô.
Sau một khoảng thời gian dài Khưu Phái mới có lại được suy nghĩ này, thảo nào con trai của bà lại mê mẩn cô gái này như vậy.
Khưu Phái chợt nhớ lại lần đầu tiên bà gặp Lê Mạn, hai người vừa ngồi xuống trò chuyện chưa được bao lâu, Lê Mạn đã nắm lấy tay bà cười nói: “Chiếc vòng tay mà chị đang đeo là màu đỏ lá phong đúng không ạ? Loại này khó mua lắm, phải khai thác biết bao nhiêu đá ở Myanmar mới kiếm được một ít.”
Khoảnh khắc đó Khưu Phái đã nhận ra Lê Mạn là một người từng trải. Bà cũng thuận theo lời Lê Mạn mà trò chuyện tiếp. Phải nói là từng có khoảng thời gian Khưu Phái rất ngưỡng mộ những người con gái như Lê Mạn.
Tham vọng, toan tính, khôn khéo mọi mặt.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, người quá khôn khéo sẽ dễ khiến người khác nghĩ là giả tạo. Ví dụ như hiện tại, Khưu Phái hoàn toàn có thể đoán được nếu như Lê Mạn đến thăm mình thì cô ta sẽ mang những món quà gì đến.
Chắc chắn là súp vi cá thượng hạng, lúc dặn dò bà ăn còn nói rằng vi cá này mua không dễ đâu, vân vân, đại khái là muốn lấy lòng.
Nghĩ tới chuyện này, Khưu Phái đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Khưu Phái nắm tay Ôn Dạng không buông, bà hỏi Ôn Dạng: “Cháu mới đến tối qua à?”
Ôn Dạng gật đầu.
Khưu Phái: “Vậy là cả đêm qua đều ở trong phòng bệnh?”
Ôn Dạng nhỏ giọng đáp: “Cháu có nghỉ ngơi ạ, nhưng Phó Hành Chu thì không.”
Khưu Phái nghe xong liếc nhìn nhìn con trai.
Phó Hành Chu thản nhiên hỏi: “Mẹ muốn ăn điểm tâm gì? Có thể ăn chút cháo.”
Khưu Phái hỏi: “Cháo gì?”
Phó Hành Chu đáp: “Để xem mẹ muốn ăn gì đã.”
Khưu Phái: “Cháo trong bệnh viện này có gì ngon mà ăn? Nhạt như nước lã, mà lão Chung lại về nước rồi chứ.”
Khưu Phái nắm tay Ôn Dạng, kéo cô đến gần thủ thỉ: “Cháo gì bác cũng muốn ăn, nhưng mà phải là khẩu vị Nam Thành cơ.”
Nghe vậy, Ôn Dạng cười đáp: “Vậy thì quá dễ ạ.”
Khưu Phái chớp mắt: “Là sao? Chẳng lẽ cháu biết nấu à?”
Ôn Dạng nói: “Để cháu thử nấu xem có hợp với khẩu vị của bác không ạ.”
Khưu Phái kéo tay Ôn Dạng lại muốn hôn một cái, Phó Hành Chu chợt nheo mắt gọi: “Khưu Phái.”
Khưu Phái quay đầu lườm con trai: “Biết rồi biết rồi, con không gọi mẹ được sao?”
Phó Hành Chu im lặng mấy giây: “Mẹ bỏ tay cô ấy ra, con đi lấy chút điểm tâm vào cho mẹ, mẹ ăn tạm trước đã.”
Khưu Phái nói: “Con đi lấy đi, để Ôn Dạng ở lại đây chơi với mẹ.”
Phó Hành Chu đi vòng qua giường bệnh kéo Ôn Dạng đi, Ôn Dạng ơ một tiếng, khẽ giãy dụa: “Em ở lại với bác gái một lát.”
“Không cần em ở lại.”
Ôn Dạng lại ơ ơ hai tiếng.
Ngoảnh đầu lại thấy Khưu Phái đang cười tủm tỉm dựa vào giường vẫy tay với mình, Ôn Dạng thoáng sửng sốt, cảm thấy hình như đúng là không cần thiết phải ở lại, bởi vì trông bà có vẻ rất khỏe.
Bệnh viện cũng có nhà ăn riêng, đồ ăn ở đây không những không hề rẻ mà còn rất đắt, nhưng vì Phó Hành Chu đã dặn dò trước nên nhà ăn cũng nấu cháo kê cho Khưu Phái. Hiện tại Khưu Phái chỉ có thể ăn đồ lỏng, Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu bưng cháo kê lên lầu, vào đến phòng bệnh thì hai người phụ tá của bà là Trần Thương và Lý Lạc cũng vừa đến, họ cũng mang theo đồ ăn tới.
——Để trên tủ đầu giường.
Vừa nhìn thấy Phó Hành Chu, bọn họ cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó, cô Ôn, chào buổi sáng.”
Ôn Dạng mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Phó Hành Chu đặt bát cháo lên tủ đầu giường rồi bỏ muỗng vào bát.
Khưu Phái cầm lấy muỗng, trước mặt bà có đặt một chiếc bàn, bà thử ăn một miếng rồi nhăn mặt nói: “Lý Lạc, tay nghề của cậu đúng là mười năm như một.”
Lý Lạc bất lực đáp: “Sếp Khưu, chị cố ăn tạm một chút đi.”
Khưu Phái đẩy bát cháo của ông ấy qua một bên, thử sang bát của Trần Thương, lại chê: “Dở quá.”
Cuối cùng đến bát cháo mua ở nhà ăn, bà chỉ thử hai miếng rồi nói: “Thật sự là rất khó nuốt, chẳng khác gì nước lã cả.”
Trần Thương không nói gì thêm, ông ấy đã biết trước kết quả rồi.
Phó Hành Chu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho Khưu Phái: “Mẹ vẫn nên ăn thêm một chút đi, còn rất lâu nữa mới đến bữa trưa đấy.”
Khưu Phái ngước mắt nhìn con trai.
Thấy Phó Hành Chu đang nghiêm túc nhắc nhở mình, Khưu Phái đành cúi đầu ăn thêm vài miếng: “Mấy người cứ việc uống cà phê ăn bánh bao của mình đi, đừng có ngồi đó mà nhìn tôi, làm tôi thèm lắm đấy.”
Trần Thương cười nói: “Nào dám nào dám, đợi sếp Khưu khỏi bệnh, chúng ta lại cùng nhau đi uống cà phê và ăn bánh bao nhé?”
Khưu Phái không đáp lời.
Mặc dù bà luôn miệng chê bai đồ ăn, nhưng khi ăn thì dáng vẻ vẫn hết sức tao nhã, ăn uống rất yên lặng, sau khi ăn xong thì đưa tay định nắm lấy tay Ôn Dạng, nhưng Phó Hành Chu đã ôm lấy eo cô làm Khưu Phái nắm hụt, bà ngẩng lên nhìn anh.
Phó Hành Chu ung dung nói: “Con đưa cô ấy đi ăn chút gì đó đã, chú Trần với chú Lý ở lại đây với mẹ nhé.”
Khưu Phái khựng lại, ồ một tiếng rồi nói: “Được, hai đứa đi ăn đi.”
–
Được Phó Hành Chu dẫn ra khỏi phòng bệnh, Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: “Hay là chúng ta đến siêu thị đi?”
Phó Hành Chu biết cô muốn làm gì. Anh cúi đầu nhìn cô: “Ăn sáng trước đã.”
Ôn Dạng gật đầu.
Sau đó cô và Phó Hành Chu đến một nhà hàng bên ngoài ăn sáng, là nhà hàng Trung Quốc. Hai người họ ăn mì, nhưng thực ra hương vị cũng khá bình thường, không có gì đặc biệt ngon miệng, dù sao những người đến từ thành phố ẩm thực như Nam Thành ra nước ngoài rất khó ăn uống được ngon miệng.
Thanh toán xong, Phó Hành Chu dắt Ôn Dạng ra xe, nhưng lại không đi đến siêu thị mà lái thẳng về nhà. Ôn Dạng nhìn thấy chiếc xe đang tiến vào khu chung cư cao cấp, sau đó đỗ vào bãi đỗ xe, lại thấy Phó Hành Chu quay sang nhìn mình nói: “Về nhà cất đồ đạc rồi để em nghỉ ngơi một chút đã, lát nữa chúng ta đi siêu thị sau. Bên bệnh viện có chú Trần với chú Lý là được rồi.”
Nghe xong, Ôn Dạng gật đầu: “Vâng.”
Tính ra thì đã gần ba mươi tiếng đồng hồ rồi cô chưa được tắm rửa.
Ôn Dạng theo chân Phó Hành Chu xuống xe, Phó Hành Chu cầm lấy vali của cô, sau đó dẫn cô bước vào nhà. Căn nhà này là biệt thự ba tầng, bao gồm cả tầng hầm giải trí là bốn tầng.
Vừa bước vào cửa tầng một đã thấy trên tường với trên tủ chất đầy những chiếc túi xách và đồ xa xỉ các loại… Ở giữa có một bàn làm việc, trên bàn là vô số bản thiết kế.
Thiết kế của căn nhà tuy đơn giản nhưng lại mang đến cảm giác lộn xộn do những món đồ được bày trí trong nhà, Phó Hành Chu vừa dắt Ôn Dạng lên lầu vừa giải thích: “Mẹ anh đầu tư vào ngành hàng xa xỉ.”
Ôn Dạng khẽ gật gù: “Thảo nào.”
So với tầng một bừa bộn và đầy ắp trang sức đá quý thì tầng hai và tầng ba lại giống nhà ở hơn, đặc biệt là tầng ba rất đơn giản và thoải mái, nhìn phòng ngủ chính là biết đã lâu không có ai ở.
Hành lý của Phó Hành Chu được đặt ở đây.
Ôn Dạng mở vali ra, không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến lại cảm thấy cổ hơi ngứa, thật sự cần phải tắm rửa sạch sẽ. Cô cầm một chiếc váy thoải mái và một số đồ dùng hàng ngày đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, do quấn khăn quàng cổ thời gian lâu nên có một chỗ bị đỏ, cô dùng nước sạch rửa qua rồi lấy sữa tắm có mùi lan Nam Phi chà xát.
Tắm rửa thay quần áo xong thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng nhân tiện gội đầu luôn. Cô cầm khăn lau tóc đi ra ngoài, mái tóc xoăn nhẹ hơi rối, mang theo hơi nước.
Lúc cô bước ra khỏi cửa phòng, Phó Hành Chu cũng đã tắm xong, đang ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn. Ôn Dạng vừa đi ra là anh đã ngước mắt lên nhìn. Cô vừa lau tóc vừa hỏi: “Em không thấy máy sấy tóc đâu cả.”
Phó Hành Chu thả điện thoại xuống: “Để anh lấy cho em, lại đây đã.”
Ôn Dạng đi về phía anh.
Phó Hành Chu đứng dậy cầm lấy khăn trên tay cô, giúp cô lau khô mái tóc. Lúc về vội quá nên vẫn chưa mở rèm cửa sổ của phòng khách, bây giờ cả căn phòng tối om, Ôn Dạng ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người anh.
Còn Phó Hành Chu thì ngửi thấy mùi hương lan Nam Phi trên người cô. Ôn Dạng hơi ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của anh, qua lớp khăn lông đang lau tóc, hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên môi cô.
Đầu ngón tay Ôn Dạng nắm chặt lấy cổ áo anh, ngẩng đầu lên để anh hôn.
Cảm xúc nhớ nhung trào dâng từ trong từng hơi thở, cuối cùng Ôn Dạng được anh ôm ngồi trên ghế sofa, chiếc váy mềm mại xộc xệch, bàn tay to lớn của người đàn ông áp vào cổ cô, trao cô một nụ hôn sâu.
Thời gian trôi qua.
Ôn Dạng chống tay lên thành ghế sofa, tiếng nức nở nhỏ vụn bị nụ hôn của anh che lấp, trong mắt như phủ một tầng sương mù, thân thể run nhẹ. Phó Hành Chu dịu dàng hôn cô, lưu luyến không muốn rời.
Yên tĩnh mà sâu lắng.
Sâu lắng mà yên tĩnh.
Ôn Dạng vẫn còn nhớ lát nữa phải đi siêu thị, cô vòng tay ôm cổ anh nhắc nhở.
Phó Hành Chu mút lấy môi cô, thầm thì: “Ừm, anh nhớ.”
Ôn Dạng ngã vào lòng anh, tựa vào cổ anh.
Phó Hành Chu nghiêng đầu hôn lên môi cô, nuốt hết mọi âm thanh của cô, nhìn cô nằm trong lòng mình từ từ hóa thành một vũng nước mềm mại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]