Chương trước
Chương sau
Từ Nhứ không chỉ nhận ra đó là biển số xe Hồng Kông mà còn nhìn thấy người đóng cửa xe là Tưởng Dược, nhưng anh ấy cũng không nghĩ nhiều, bởi vì biết Ôn Dạng đang giúp đỡ Phó Hành Chu sửa sang nhà cửa, qua lại là chuyện bình thường.

Anh ấy nhìn Trình Ngôn Vũ, đáp: “Là biển số xe Hồng Kông.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Trình Ngôn Vũ im lặng tựa người vào lan can, giống như mọi chuyện sau khi ly hôn đều nằm trong dự liệu, anh siết chặt tay vịn. Từ Nhứ cố tình không giải thích rõ, nhìn Trình Ngôn Vũ nói: “Tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa.”


Trình Ngôn Vũ im lặng nhìn về phía mặt trăng ở đằng xa, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Đều qua cả rồi, không có gì để nghĩ nữa.”


Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông, anh lấy ra xem, là Lê Mạn gọi đến. Trình Ngôn Vũ nhận máy, giọng nói nũng nịu của Lê Mạn truyền đến: “Khi nào anh về? Nhớ mang cho em một ít đồ ăn đấy.”

Trình Ngôn Vũ hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, tỉnh dậy thấy hơi đói.”

Trình Ngôn Vũ gật đầu: “Được.”

Nghe loáng thoáng được giọng nói của Lê Mạn, Từ Nhứ bĩu môi, khoanh tay lại lười biếng dựa vào tường, trong lòng vẫn không thể hiểu nổi những chuyện hoang đường mà Trình Ngôn Vũ đã làm.



Chiếc xe hơi màu đen hòa vào đường lớn, hai bên đường đều rợp bóng cây, cây cối ở đây xanh tốt tự nhiên. Tính ra thì khu chung cư Thiên Việt này cũng không tệ, diện tích đủ lớn, ngoại trừ việc không đủ yên tĩnh.

Sau khi Ôn Dạng lên xe, Phó Hành Chu bèn gập tài liệu lại, quay sang nhìn cô. Ôn Dạng mỉm cười hỏi: “Không phải anh nói đi một tuần sao?”


“Kết thúc công việc rồi nên anh về luôn.” Anh đưa tay nắm lấy tay cô, Ôn Dạng được anh nắm tay, khóe mắt cong cong. Phó Hành Chu nhìn bộ quần áo trên người cô, đây là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn thấy, trước đây chỉ thấy qua vlog của cô, không ngờ tận mắt nhìn thấy còn đẹp hơn trong vlog gấp mấy chục lần.

Anh có ấn tượng với Từ Nhứ của Công Nghệ Bạo Đồ, việc Tưởng Dược đi tặng quà cũng do anh gật đầu đồng ý. Đương nhiên là anh cũng biết đến mối quan hệ giữa Từ Nhứ và Trình Ngôn Vũ. Tối nay Ôn Dạng lại còn xuất hiện ở khu Thiên Việt, khó tránh khỏi sẽ gặp phải Trình Ngôn Vũ.

Phó Hành Chu liếc thấy sợi dây chuyền trên cổ cô, trong lòng anh cũng yên tâm hơn chút ít.

Lần này chiếc xe hơi màu đen vẫn chạy về hướng câu lạc bộ lần trước, Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu xuống xe. Cô liếc nhìn anh, Phó Hành Chu nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Đây là một trong những sản nghiệp của Khinh Chu.”

Ôn Dạng nghe vậy thì phản ứng lại: “Vậy khu vực nghỉ ngơi trên tầng thượng lần trước là nơi anh thường nghỉ ngơi sao?”

Phó Hành Chu dẫn cô vào thang máy, nói: “Xem như là vậy.”

Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.

Phó Hành Chu búng nhẹ vào mũi cô, nói: “Trước đây phần lớn thời gian anh đều sống ở nhà tổ. Anh không ở Nam Thành nhiều, về một hai đêm thì ở bên nhà tổ cũng không sao, lười ở khách sạn nên mới giữ lại một khu vực nghỉ ngơi ở đây.”

Ôn Dạng hiểu ra.

Thảo nào lần trước cô đến đây đã cảm thấy khu nghỉ ngơi trên tầng thượng này giống như một căn hộ dịch vụ vậy, đầy đủ tiện nghi, diện tích rộng rãi, tương đương với kết cấu của một căn hộ. Đẩy cửa chính ra, Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu bước vào trong, Tưởng Dược cũng đi theo, nhưng đi phía sau bọn họ, giúp họ xách tài liệu và máy tính vào trong, sau đó thuận tay đặt lên bàn trà rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.

Khác với lần trước là trên bàn có bày thêm trái cây, đều là vừa mới rửa. Trên bàn còn có sữa bò vừa hâm nóng, là được chuẩn bị sẵn cho Ôn Dạng.

Ôn Dạng đặt túi xách xuống, ngồi xuống ghế sofa.

Phó Hành Chu rót một ly sữa đưa cho cô, Ôn Dạng đưa tay đón lấy, bưng lên uống. Phó Hành Chu cởi cúc áo khoác ngồi xuống cạnh cô, tự rót cho mình một ly trà nóng, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Ôn Dạng uống một ngụm, vô tình để sữa chảy xuống cổ tay nên hơi dính nhớp, cô bèn ơ một tiếng, đặt ly sữa xuống.


Phó Hành Chu nắm lấy cổ tay cô, lấy khăn giấy lau cho cô. Ôn Dạng nói: “Chắc phải đi rửa tay một chút.”

Phó Hành Chu đáp: “Nhà vệ sinh ở bên trong.”

Ôn Dạng ừ một tiếng rồi đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh. Lần trước cô đã dùng phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, vì diện tích quá lớn nên Ôn Dạng cũng chưa khám phá những nơi khác.

Lần này cô lại đến phòng ngủ chính, cô mở vòi nước ra để rửa tay, ai ngờ vòi nước quá mạnh làm ướt cả cổ tay áo, chất liệu voan lập tức ướt sũng.

Trả lời xong một email, Phó Hành Chu phát hiện Ôn Dạng vẫn chưa ra, bèn đứng dậy đi tìm. Anh đẩy cửa phòng vệ sinh phòng ngủ chính ra, Ôn Dạng bất lực tựa vào bên cạnh bồn rửa tay sấy tay áo, cô có chút tủi thân nhìn anh: “Bị ướt rồi, tay áo cũng ướt hết rồi.”

Nghe vậy, trong mắt Phó Hành Chu nhuộm ý cười, cầm lấy một chiếc khăn lông trên bồn rửa tay trải ra, hỏi: “Hai tay đều bị ướt à?”

Ôn Dạng giơ lên cho anh xem.

Phó Hành Chu cầm khăn lông lau tay áo bên kia cho cô, Ôn Dạng thì cầm lấy máy sấy tóc hong khô. Gió từ trong máy sấy thổi ra hơi nóng, nhưng lại mang theo mùi hương sữa tắm thoang thoảng trong phòng tắm. Có lẽ anh rất ít khi ở đây, cho nên nơi này rất sạch sẽ. Mùi hương tỏa ra từ miếng thơm trên bồn rửa tay, cả khăn tắm cũng dính mùi hương thơm ngát ấy.

Cô vén tay áo lên, cổ tay trắng nõn xinh đẹp nằm trong lòng bàn tay anh lại càng thêm mềm mại.

Từ lòng bàn tay cho đến cổ tay của Phó Hành Chu đều rất đẹp, đường gân xanh nhàn nhạt kéo dài trên mu bàn tay. Dưới hương thơm thoang thoảng, khuôn mặt Ôn Dạng càng lúc càng nóng, vừa giống như hơi nóng tỏa ra từ máy sấy tóc, vừa giống như bầu không khí xung quanh. Ôn Dạng tắt máy sấy, treo lại chỗ cũ. Phó Hành Chu bỗng nhiên có động tác, bế cô lên trên bồn rửa mặt.

Trái tim Ôn Dạng bỗng đập hẫng một nhịp.

Ngay cả khi đã ngồi trên bồn rửa mặt thì cô vẫn phải miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt cô lúc này rất đẹp, lấp lánh như những vì sao. Phó Hành Chu nhìn cô, hỏi: “Tối nay gặp Trình Ngôn Vũ, em có buồn không?”

Ôn Dạng không ngờ anh lại hỏi như vậy, hàng mi cô thoáng run lên, một lúc sau mới lắc đầu đáp: “Không có gì phải buồn cả, chỉ là cảm thấy vật đổi sao dời thôi.”


Phó Hành Chu nhướn mày, cất lời: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp.”

Ôn Dạng khẽ chớp mắt, lập tức giải thích: “Không phải mặc vì anh ta, bình thường em vẫn mặc thế này.”

Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch: “Anh biết.”

“Chỉ là anh thấy rung động khi em mặc bộ này thôi.”

Nhịp tim Ôn Dạng đập càng lúc càng nhanh, sao lại có người đàn ông có thể thản nhiên nói lời đường mật như vậy nhỉ?

Ngay sau đó, Phó Hành Chu giữ lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Ôn Dạng vô thức nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ anh. Phó Hành Chu dễ dàng tách hàm răng cô ra, mút lấy lưỡi cô. Cánh tay Ôn Dạng như mất hết sức lực, hàng mi dài run rẩy, không còn biết phương hướng.



Thiên Việt.

Sau cuộc vui, căn nhà vừa mới sửa sang xong lại trở nên lộn xộn. Mọi người đã về hết, chỉ còn Dư Tình bị Từ Nhứ ép ở lại giúp anh ấy dọn dẹp, khiến cô nàng tức giận trợn mắt.

Vừa dọn dẹp cô ấy vừa nói: “Tôi là nhà thiết kế chứ không phải người giúp việc của cậu, mua nhà lớn như vậy mà không thuê nổi người giúp việc thì đừng có mua.”

Từ Nhứ ném đồ vào thùng rác, nói: “Người giúp việc vẫn chưa đi làm, hơn nữa lúc nãy cô đưa khoai tây chiên cho Trình Ngôn Vũ còn cố tình làm rơi hết lên người cậu ấy, vậy thì cô dọn dẹp đống vụn khoai tây chiên trên sàn nhà cũng đúng mà?”

Dư Tình bĩu môi: “Đáng đời cậu ta.”

Từ Nhứ liếc nhìn cô: “Đừng trẻ con như thế nữa. Ôn Dạng cũng đã dần dần nguôi ngoai rồi, cô làm như vậy lỡ Ôn Dạng cũng có mặt ở đây thì cô ấy sẽ càng thêm khó xử thôi.”

“Tôi cố ý đợi lúc cô ấy không có mặt mới làm đấy.” Dư Tình nói, cô ấy đương nhiên không phải là kiểu người không phân biệt được trường hợp, lúc Ôn Dạng ở đây, cô ấy còn bận quan tâm đến cảm xúc của Ôn Dạng, làm gì có thời gian để ý đến tên họ Trình kia.

Từ Nhứ nhún vai: “Tùy cô.”

Lúc này cánh cửa bỗng mở ra, một cô gái quay lại, cô ấy cầm một bó hoa đặt lên bàn, nói: “Sếp Từ, hoa tặng anh, tôi quên mất chưa đưa.”

Từ Nhứ: “Cảm ơn, về sớm đi nhé.”

Cô gái mỉm cười nhìn Từ Nhứ vài giây rồi mới xoay người rời đi. Dư Tình nhìn thấy, giọng điệu có chút chua chát nói: “Ồ, sếp Từ, hoa tặng anh kìa.”

Từ Nhứ liếc nhìn cô: “Chua chát cái gì chứ?”

Dư Tình bị vạch trần, sắc mặt khó coi.

Từ Nhứ thấy sắc mặt cô ấy thay đổi thì không nói gì nữa.

Anh ấy đi vào trong dọn dẹp, vài phút sau đi ra nói: “Lát nữa cô muốn lấy bao nhiêu táo về thì cứ lấy đi nhé, thích thì lấy nhiều một chút.”

Dư Tình chất bát đũa vào máy rửa bát, nói: “Biết rồi.”

Từ Nhứ đợi một lúc rồi lại đi ra, nói: “Để tôi đưa cô về, à, cô hỏi thăm Ôn Dạng xem cô ấy về nhà chưa.”

Dư Tình rửa tay, cũng không nói cho Từ Nhứ biết chuyện của Ôn Dạng và Phó Hành Chu, những chuyện này để Ôn Dạng tự mình nói ra thì hay hơn. Cô ấy thuận theo lời Từ Nhứ nói: “Cô ấy về rồi, vừa nhắn tin cho tôi.”

Từ Nhứ yên tâm.



Hồi lâu sau.

Phó Hành Chu hơi rời đi, vuốt ve tóc cô, trên hàng mi của Ôn Dạng đọng lại một giọt nước, nhìn anh với vẻ rất ngại ngùng. Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên môi cô, khẽ nói: “Ra ngoài nhé?”

Ôn Dạng gật đầu, ở đây rất nóng.

Phó Hành Chu bế cô ra ngoài, đưa cô đến cạnh cửa rồi nhập vân tay của cô.

Ôn Dạng quay đầu nhìn anh.

Phó Hành Chu nói: “Có vân tay rồi ra vào sẽ tiện hơn.” Anh nhìn cô, “Em có thể coi đây là nơi nghỉ ngơi thứ hai của mình.”

Ôn Dạng gật đầu: “Vâng.”

Phó Hành Chu khẽ nói: “Tùy em bài trí.”

Ôn Dạng cong môi cười: “Được.”

Lúc này Ôn Dạng mới đi xem xét bố cục, là một phòng nghỉ ngơi cao cấp, bên trong còn có phòng ngủ phụ, phòng chiếu phim và phòng chơi cờ, trong phòng chơi cờ là bàn cờ vua đen trắng, Vua và Hoàng hậu.

Ôn Dạng cầm quân Hoàng hậu khá lớn lên, ngập ngừng không biết đặt ở đâu.

Phó Hành Chu đứng bên cạnh nhìn cô, nắm lấy cổ tay cô lắc nhẹ: “Đặt vào ô đen.”

Ôn Dạng lại cầm quân Vua đen.

Phó Hành Chu ra hiệu cho cô đặt bên cạnh quân Hoàng hậu đen, Ôn Dạng đặt xuống. Phó Hành Chu cầm những quân cờ khác lên, bày ra sàn, hỏi: “Em từng chơi chưa?”

Ôn Dạng lắc đầu: “Em từng chơi cờ đam thôi.”

Phó Hành Chu chỉ vào quân Vua đen đứng bên cạnh cô, khẽ nói: “Đây là Vua, bên cạnh là Hoàng hậu, còn lại là Xe, Tượng, Mã, Tốt.”

Ôn Dạng vừa nghe vừa gật đầu, vẻ mặt tập trung. Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, tùy ý di chuyển quân xe, “Luật chơi cờ vua thực ra rất đơn giản, cách di chuyển đều đã được cố định, chỉ là cần bản thân tự mình vận dụng.”

Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh.

Phó Hành Chu mỉm cười: “Em muốn chơi không?”

Ôn Dạng gật đầu.

Phó Hành Chu: “Để anh dạy em.”

“Được.”

Nhưng để cô ghi nhớ hết tất cả trong một lúc thì vẫn hơi khó, cô chỉ nhớ quy tắc của quân Vua thôi. Quy tắc của Xe Tượng Mã Tốt cô nghe mà mơ màng, nên hay đi nhầm, Phó Hành Chu giúp cô sửa lại, sau đó lại lấy quân cờ của mình đưa cho Ôn Dạng, để cô biết quy tắc vây hãm và tấn công là như thế nào.

Ôn Dạng phát hiện môn cờ vua này thật sự rất thú vị.

Thực ra thú vị là bởi vì Phó Hành Chu đang nhường cô, để cô cảm nhận được niềm vui khi ăn quân.

Lúc rời khỏi câu lạc bộ thì đã rất muộn.

Trở về khu chung cư Nhã Các, Ôn Dạng mở cửa bước vào, Dư Tình đang ngồi trên ghế sofa ngó đầu nhìn cô một cái rồi nói: “Về rồi à.”

Ôn Dạng mỉm cười: “Ừm, về rồi.”

Lúc thay giày cô nhìn thấy trên quầy bếp có để một túi táo to, cô treo túi xách lên, hỏi: “Cậu mang táo về thật à?”

Dư Tình ôm gối ôm, cả người ngả ra lưng ghế, nói: “Từ Nhứ bảo tớ lấy thì tớ lấy thôi.”

Ôn Dạng rót một cốc nước rồi đi về phía ghế sofa, lại thấy Dư Tình có vẻ hơi uể oải, không có tâm trạng lắm. Cô chợt khựng lại, ngồi xuống tay vịn ghế sô pha, sờ sờ Dư Tình: “Cậu sao thế?”

Dư Tình thở dài nhìn Ôn Dạng: “Có hơi bực bội.”

Ôn Dạng bèn ngồi xuống chỗ ghế sofa sát bên Dư Tình: “Bực bội chuyện gì? Không tìm ra nguồn cơn à?”

Dư Tình nhìn Ôn Dạng, nói: “Hay là chúng ta bị xung khắc với người của trường trung học số 1 nhỉ?”

Ôn Dạng ngẩn người.

Trường trung học số 1?

Cô ngập ngừng hỏi: “Ý cậu là Từ Nhứ?”

Từ Nhứ học trường trung học số 1, cùng trường với Trình Ngôn Vũ, tuy anh ấy chỉ học một năm rồi chuyển đi nhưng cũng được xem là người của trường trung học số 1.

Dư Tình gật đầu.

Ôn Dạng nhìn cô ấy: “Cậu phiền lòng vì Từ Nhứ à?”

Dư Tình gãi gãi tóc, thấp giọng nói: “Coi là vậy đi, tớ cứ cảm thấy hơi kỳ lạ. Ban đầu tớ rất ghét con người này, vừa lắm chuyện lại cầu toàn, còn sai bảo tớ như osin nữa, nhưng sau đó cậu ta kiên quyết bênh vực tớ, tớ lại nhớ đến những điều tốt đẹp của cậu ta, thích cãi nhau với cậu ta. Rồi tối nay có một bạn nữ tặng hoa cho cậu ta, tớ bỗng nhiên cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.”

“Vấn đề là cậu ta còn vạch trần tớ ngay tại chỗ, hỏi tớ chua chát cái gì.”

“Tớ chua chát cái gì chứ, tớ không hề.”

Thấy Dư Tình cau mày ôm gối, Ôn Dạng thoáng khựng lại, nắm lấy tay cô ấy rồi nhỏ giọng hỏi: “Hay là cậu thích cậu ta rồi?”

Dư Tình nhất thời không dám tin, ngẩng đầu lên: “Tớ thích cậu ta? Sao có thể, ai thèm thích cậu ta chứ, đã lắm chuyện lại còn cầu toàn.”

Ôn Dạng im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Vậy thì cậu đừng để ý đến những gì cậu ta nói nữa, cậu lo cho bản thân mình là được. Cậu cứ làm theo những gì trái tim mách bảo, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.”

Dư Tình nghe vậy thì thấy cũng có lý.

Cô ấy cười nói: “Đúng vậy, tớ quan tâm đến cậu ta làm gì chứ.”

Ôn Dạng khẽ thở dài.

Cô cảm thấy Dư Tình có khả năng là thích Từ Nhứ rồi, chỉ là hiện tại không muốn thừa nhận thôi. Dù sao từ trước tới nay cô ấy với Từ Nhứ vẫn luôn đấu khẩu, có lẽ chưa từng nghĩ đến khả năng khác, thêm nữa là mối quan hệ lại tương đối phức tạp, vừa là khách hàng vừa là bạn bè, tình huống này xảy ra biến đổi tình cảm là không thể nào nhận ra ngay được, Dư Tình cần thời gian để thích nghi.



Phó Hành Chu lần này về Nam Thành có thể ở lại đây một thời gian. Tuy nhiên anh cũng bận, buổi trưa Ôn Dạng gửi tin nhắn thoại cho anh, anh đang họp nên bấm chuyển đổi văn bản, bên dưới tin nhắn thoại hiện ra một chuỗi lời cô nói.

Có thể tưởng tượng ra được giọng điệu của cô.

Ôn Dạng: [Em đang ăn cơm, hôm nay gọi cơm ở dưới lầu, món cà chua xào trứng (cười tủm tỉm)]

Phó Hành Chu xem xong bèn gõ chữ trả lời: [Chỉ ăn một món thôi à?]

Ôn Dạng: [Giảm cân.]

Nhìn thấy hai chữ này, Phó Hành Chu không khỏi bật cười, anh rút nắp bút máy viết một dòng chữ lên giấy, sau đó đẩy sang cho Tưởng Dược bên cạnh. Tưởng Dược liếc mắt nhìn, lập tức nói: “Vâng.”

Hai mươi lăm phút sau.

Đầu bếp của một nhà hàng tư nhân dẫn theo vài nhân viên đích thân đưa mấy món ngon đến studio thiết kế Vân Xích, mọi người đều vừa ăn xong, nhưng ngửi thấy mùi thơm cũng không khỏi ngoái đầu lại nhìn.

Họ bưng thức ăn đến chỗ Ôn Dạng.

Ôn Dạng ngẩn người, nói: “Tôi vừa ăn xong rồi.”

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô cầm lên xem.

Phó Hành Chu: [Ăn thêm chút nữa nhé?]

Ôn Dạng: …..

Cô đã no rồi.

Dư Tình thò đầu nhìn dáng vẻ của cô, ôm lấy vai Ôn Dạng cười nói: “Không thể nói với bạn trai là muốn giảm cân được, anh ấy sẽ chỉ muốn nuôi cậu trắng trẻo mũm mĩm thôi.”

Ôn Dạng: “…”

Cuối cùng số thức ăn đó được để lại, Ôn Dạng gọi các đồng nghiệp khác cùng ăn, mọi người ăn cơm hộp cũng chỉ là để lấp đầy bụng, đương nhiên không thể so với đồ ăn nhà hàng. Vừa mở nắp ra mùi thơm bay khắp nơi đã khiến mọi người thèm ăn, lập tức cầm đũa lên.

Ôn Dạng cũng vô tình ăn thêm nửa bát cơm, mấy người đang ăn uống vui vẻ thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Ôn Dạng quay đầu lại nhìn.

Một người khá quen thuộc đang đứng ở cửa, là trợ lý của Trình Ngôn Vũ – Vu Chiêm. Anh ta đẩy lại gọng kính, trên tay cầm tập tài liệu, mỉm cười với Ôn Dạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.