Từ Nhứ không chỉ nhận ra đó là biển số xe Hồng Kông mà còn nhìn thấy người đóng cửa xe là Tưởng Dược, nhưng anh ấy cũng không nghĩ nhiều, bởi vì biết Ôn Dạng đang giúp đỡ Phó Hành Chu sửa sang nhà cửa, qua lại là chuyện bình thường.
Anh ấy nhìn Trình Ngôn Vũ, đáp: “Là biển số xe Hồng Kông.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Trình Ngôn Vũ im lặng tựa người vào lan can, giống như mọi chuyện sau khi ly hôn đều nằm trong dự liệu, anh siết chặt tay vịn. Từ Nhứ cố tình không giải thích rõ, nhìn Trình Ngôn Vũ nói: “Tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa.”
Trình Ngôn Vũ im lặng nhìn về phía mặt trăng ở đằng xa, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Đều qua cả rồi, không có gì để nghĩ nữa.”
Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông, anh lấy ra xem, là Lê Mạn gọi đến. Trình Ngôn Vũ nhận máy, giọng nói nũng nịu của Lê Mạn truyền đến: “Khi nào anh về? Nhớ mang cho em một ít đồ ăn đấy.”
Trình Ngôn Vũ hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, tỉnh dậy thấy hơi đói.”
Trình Ngôn Vũ gật đầu: “Được.”
Nghe loáng thoáng được giọng nói của Lê Mạn, Từ Nhứ bĩu môi, khoanh tay lại lười biếng dựa vào tường, trong lòng vẫn không thể hiểu nổi những chuyện hoang đường mà Trình Ngôn Vũ đã làm.
–
Chiếc xe hơi màu đen hòa vào đường lớn, hai bên đường đều rợp bóng cây, cây cối ở đây xanh tốt tự nhiên. Tính ra thì khu chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714138/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.