Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời rồi từ từ rơi xuống, tựa như sao băng vụt qua, lọt vào trong mắt cô giống như một bức tranh, cô khẽ hỏi: “Phó Hành Chu, anh làm thế nào vậy?”
Rõ ràng anh đang ở Nam Thành mà.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, dịu dàng mà mềm mại. Phó Hành Chu ngẩn người vài giây, sau đó cười nói: “Anh đã sắp xếp ở vài nơi, chờ em đăng lên vòng bạn bè.”
Ôn Dạng khựng lại, mở khoảnh khắc bạn bè ra xem.
Trước bữa tối cô đã đăng chín tấm ảnh, nào là Chúc Vân nấu ăn, Ôn Lệ pha trà, ở giữa là bữa cơm tất niên, một bức ảnh gia đình ba người, cô còn chụp cả đèn lồng mới treo trong nhà.
Cuối cùng còn có cả định vị.
Ôn Dạng chớp mắt, nói: “Lỡ như tôi không đăng địa chỉ thì sao?”
Phó Hành Chu: “Vậy thì anh không thể ân cần như thế được.”
Khóe mắt Ôn Dạng cong lên, nhìn pháo hoa rực rỡ xinh đẹp trên trời, trong khoảnh khắc này dường như tâm trạng cô cũng bình tĩnh lại. Dưới lầu truyền đến giọng nói của Chúc Vân: “Ôn Dạng, con có thấy pháo hoa không?”
Ôn Dạng đứng dậy khỏi ghế nằm, chạy đến chỗ lan can, cúi đầu xuống: “Con đang xem đây, mẹ, đẹp không ạ?”
Chúc Vân và Ôn Lệ đứng trong ngõ, ngẩng đầu nói: “Rất đẹp.”
Ôn Dạng mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh, cô lớn tiếng nói: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, Ôn Dạng chạy về ghế nằm.
Phó Hành Chu im lặng nghe cuộc trò chuyện của cô với bố mẹ, khóe môi anh cũng khẽ nhếch lên. Ôn Dạng cuộn tròn trên ghế nằm, hỏi: “Nam Thành có pháo hoa không?”
Phó Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có thể khu trung tâm có, nhưng chỉ có thể biểu diễn bằng flycam thôi.”
Nhà tổ rất yên tĩnh, chỉ có đèn Khổng Minh trên hồ là do quản gia sắp xếp, mọi người đều thích yên tĩnh.
Ôn Dạng phản ứng lại: “Đúng rồi, Nam Thành không được phép đốt pháo hoa, vậy chẳng phải là anh không xem được sao?”
Phó Hành Chu: “Em xem là được rồi.”
Ôn Dạng cười nói: “Tôi chia sẻ cho anh xem nhé.”
Phó Hành Chu nhướng mày: “Được.”
Thế là Ôn Dạng xuống lầu lấy chiếc điện thoại khác mua để chụp ảnh, giơ điện thoại lên trời lấy nét, sau đó tạo ảnh rồi gửi từng tấm cho Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cầm điện thoại, nhìn những bức ảnh cô gửi.
Bức nào cũng đẹp xuất sắc, anh cười đáp: [Đẹp lắm.]
Ôn Dạng gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc (vui vẻ).
–
Nhà họ Trình.
Ăn cơm tất niên xong, Trình Ngôn Vũ và Trình Sơn dọn bát đũa vào bếp, Trình Sơn nhìn vợ đang ở trong sân, Trịnh Khôi Lệ ăn xong bèn bê ghế ra ngoài ngồi.
Thời điểm này năm ngoái mẹ chồng nàng dâu vui vẻ trang trí sân, bê hai chiếc ghế nằm ra đó ăn vặt trò chuyện, thỉnh thoảng xem ké pháo hoa người ta bắn, sau đó Ôn Dạng ra tiệm tạp hóa mua mấy bó pháo hoa cầm tay, hai mẹ con cùng chơi.
Còn năm nay Trịnh Khôi Lệ ngồi một mình trong sân, Trình Sơn khẽ thở dài, liếc nhìn Trình Ngôn Vũ.
Trình Ngôn Vũ không nói gì.
Trình Sơn: “Hôn nhân tan vỡ không chỉ ảnh hưởng đến hai đứa, mà là cả hai gia đình.”
Trình Ngôn Vũ vẫn không nói gì, anh rửa bát, lau khô rồi cho vào rổ, làm xong việc thì lau tay rời khỏi bếp. Không lâu sau, anh vào nhà vệ sinh xách ra một chậu ngâm chân, đi ra ngoài đến trước mặt Trịnh Khôi Lệ. Trong chậu ngâm chân là lá ngải cứu và cánh hoa hồng, đều là những thứ Trịnh Khôi Lệ thích.
Anh đặt chậu xuống, ngồi xổm xuống vuốt vuốt ống quần cho Trịnh Khôi Lệ: “Mẹ, ngâm chân đi ạ.”
Trịnh Khôi Lệ lạnh lùng nhìn anh, rụt chân lại.
Trình Ngôn Vũ cúi đầu, kéo chân bà bỏ vào chậu: “Nước ấm vừa phải, con vừa thử rồi.”
Dáng vẻ nho nhã cúi đầu của anh khiến Trịnh Khôi Lệ nhìn chằm chằm một lúc, hai mẹ con giằng co hồi lâu, cuối cùng bà cũng chịu cho chân vào thùng, Trình Ngôn Vũ thở phào một hơi, cầm khăn lông phủ lên đầu gối bà, ngẩng lên hỏi: “Mẹ, mẹ muốn uống gì? Để con rót cho mẹ.”
Trịnh Khôi Lệ không để ý đến anh.
Lúc này trên bầu trời đột nhiên bùng nổ những màn pháo hoa rực rỡ, cách một khoảng xa, hình như là ở một ngôi làng khác, cũng là hướng nhà của Ôn Dạng. Trịnh Khôi Lệ bị pháo hoa thu hút, ngẩng đầu nhìn lên.
Lộng lẫy vô cùng, đẹp đẽ đến mức chỉ cần nhìn một cái là biết ngay là người hào phóng, giống như đang lấy lòng giai nhân vậy.
Trình Ngôn Vũ quay đầu, cũng nhìn theo.
Từng chùm từng chùm nối tiếp nhau, không ngừng tô điểm cho cả bầu trời.
Trình Sơn bị thu hút, bưng trà nóng ra ngoài đưa cho Trịnh Khôi Lệ, Trịnh Khôi Lệ nhận lấy đặt trong lòng bàn tay để sưởi ấm. Trình Ngôn Vũ thấy mẹ nhận trà nóng thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh chỉnh lại khăn lông trên chân bà.
Bầu trời rực rỡ ngay sau lưng anh, lần lượt nở ra những bông hoa.
–
Nam Thành
Ba mươi Tết mà trên đường lớn vẫn tấp nập xe cộ qua lại, đèn neon nhấp nháy, một chiếc xe bảo mẫu từ từ chạy vào đảo Tông Dung rồi dừng lại trước cửa một biệt thự. Lê Mạn mặc váy dài màu be và áo khoác đen bước xuống xe, quay đầu lại kéo dây xích, chú chó chăn cừu Đức từ trên ghế nhảy xuống, được Lê Mạn dắt trong tay. Lê Mạn đeo kính râm bước vào nhà.
Bước lên bậc thang, đẩy cửa bước vào, trong nhà đèn đuốc sáng trưng. Văn Nguyệt Nhàn đang cúi xuống bế chú chó nhỏ, vừa ngẩng đầu lên hai mẹ con chạm phải tầm mắt. Văn Nguyệt Nhàn cúi đầu dỗ dành chú chó nhỏ, nói: “Có người còn biết đường về nhà nhỉ.”
Lê Mạn tháo kính râm xuống đặt lên bàn trà, hỏi: “Dì giúp việc đâu rồi?”
Văn Nguyệt Nhàn thản nhiên nói: “Mẹ bảo bà ấy về rồi.”
“Vậy bữa cơm này ai nấu?”
“Con đã về rồi thì con nấu đi.” Văn Nguyệt Nhàn ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích. Lê Mạn cười khẩy một tiếng, “Con thì có thể làm gì? Con có biết nấu gì không? Mẹ đừng có nói bóng gió nữa.”
“Mẹ nói bóng gió? Con còn biết đường về nhà, còn biết có người mẹ này sao?” Văn Nguyệt Nhàn thả con chó xuống, nheo mắt lại, “Không nói một lời đã ly hôn, con giỏi lắm.”
“Không phải con muốn ly hôn.”
“Không phải con muốn ly hôn, vậy con đã làm chuyện gì? Con có thấy mất mặt không?” Văn Nguyệt Nhàn nghiến răng nghiến lợi, “Cũng may là nhà họ Phó rộng lượng không so đo với chúng ta, nếu họ thật sự so đo, con còn có thể đứng đây cãi nhau với mẹ sao?”
Lê Mạn khẽ thở dài.
Cô ta nhìn Văn Nguyệt Nhàn, nói: “Con muốn yêu có gì sai sao?”
“Con muốn yêu? Cái thứ đó đáng giá mấy đồng? Thứ hư vô mờ mịt như tình yêu có thể mua túi mua nhà cho con, cho con cuộc sống thượng lưu sao? Con bị điên rồi à? Lê Mạn!”
Văn Nguyệt Nhàn đứng dậy, đi đến trước mặt Lê Mạn.
Lê Mạn im lặng vài giây, nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Phó Hành Chu không biết yêu người khác.”
Văn Nguyệt Nhàn nhìn cô với vẻ buồn cười: “Không biết yêu người khác thì đã sao? Cho con tiền cho con quyền còn chưa đủ à? Con muốn thứ tình yêu chẳng có chút giá trị đó để làm gì? Chỉ có hạn sử dụng ba tháng thì con muốn nó để làm gì?!”
Bà chỉ vào Lê Mạn, gằn giọng: “Mẹ nói cho con biết, sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận.”
Lê Mạn không nói gì. Nhìn mẹ từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, móng tay được sơn tinh xảo, mỗi lần sơn là một vạn. Mà móng tay của cô ta cũng không kém cạnh, cô ta đưa tay rót trà, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Mẹ có muốn ăn bữa cơm tất niên này nữa không?”
“Ăn cái gì? Con gọi đồ ăn ngoài đi.”
Văn Nguyệt Nhàn cười khẩy, xoay người đi bế con chó của bà.
Lê Mạn uống một ngụm trà đã nguội, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi người mang đồ ăn đến.
–
Màn pháo hoa này kéo dài đến tận khi Ôn Dạng chuẩn bị đi ngủ, cuộc gọi giữa cô và Phó Hành Chu cũng đã gần hai tiếng đồng hồ, lúc cúp máy điện thoại nóng ran. Ôn Dạng xỏ dép lê hình đầu thỏ rời khỏi sân thượng, vừa vào cửa đã thấy trong nhà rất ấm, nhưng vừa rồi cô ở ngoài lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Cô chạy xuống lầu, bố mẹ đang ở phòng khách nhỏ trên tầng hai uống trà, thấy cô xuống bèn nói: “Cuối cùng cũng xuống rồi, có lạnh không? Con có muốn ăn khuya không?”
Vừa nãy Chúc Vân mang cho Ôn Dạng một bình trà nóng và ít bánh ngọt lên, thấy cô đang mải mê chụp ảnh, hình như còn đang gọi điện cho ai đó, nên Chúc Vân và Ôn Lệ không lên làm phiền nữa.
Ôn Dạng đặt khay trà xuống, trà bánh trên đó đã hết sạch, cô bưng chén trà Ôn Lệ vừa mới pha lên uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Tối nay con không ăn khuya đâu ạ, con vừa mới ăn bánh ngọt xong, no lắm rồi.”
Nhìn Ôn Dạng da dẻ hồng hào, tràn đầy sức sống, Chúc Vân và Ôn Lệ đều yên tâm. Chúc Vân nắm lấy tay con gái, thấy tay cô ấm áp bà mới nói: “Không ăn thì thôi vậy.”
Ôn Dạng gật đầu.
Quay đầu lại thấy bố mẹ đang xem chương trình Gala chào xuân, cô dịch người sang chỗ Chúc Vân, hỏi: “Con cũng xem một lát, tối nay có rút thăm trúng thưởng không ạ?”
Chúc Vân đáp: “Mẹ với bố con không để ý mấy cái đó.”
Cô đáp: “Ồ.”
Ôn Dạng chợt hiểu ra, chỉ có Trịnh Khôi Lệ mới quan tâm đến mấy chuyện này thôi, cô ghé sát vào Chúc Vân, bà vuốt ve mái tóc cô, liếc nhìn điện thoại của con gái, không hỏi nhiều xem cô đang nhắn tin với ai.
Có thể là Dư Tình.
Cũng có thể là khách hàng, đồng nghiệp, thậm chí là người theo đuổi.
Nhưng cũng không sao cả, Ôn Dạng đang từng bước tiến về cuộc sống mới, khởi đầu không khó khăn lắm, chỉ là kết thúc có chút đau khổ mà thôi, nhưng cũng chẳng hề gì, có thể bắt đầu là được.
Bên phía Dư Tình cũng thấy pháo hoa.
Cô ấy nhắn cho Ôn Dạng một tràng dài toàn là ‘trời ơi, má ơi’.
Dư Tình: [Cậu thấy chưa? Pháo hoa đẹp muốn xỉu, không biết nhà đại gia nào bên cậu bắn nhỉ?]
Ôn Dạng: [Bên cậu cũng thấy à?]
Dư Tình: [Nói nhảm, tuy hơi xa nhưng tớ vẫn thấy được. Mẹ tớ còn bảo lái xe máy chở tớ qua đó xem cơ đấy, nhưng mà tớ không đi, mấy đứa nhỏ gần nhà tớ vừa lái xe máy vừa hú hét, nghe nói đường vào thôn cậu bị kẹt cứng luôn, bao nhiêu là người túm tụm ở ven hồ xem. May mà bây giờ người ta làm hàng rào rồi, chứ không chắc lại xảy ra tai nạn gì cho xem.]
Ôn Dạng: [Không đến mức như vậy đâu.]
Dư Tình: [Ha ha, tớ phóng đại chút thôi mà, cậu ở ngay đó chắc là nhìn rõ lắm hả?]
Ôn Dạng: [Ừm, rõ lắm.]
Dư Tình: [Chậc chậc…]
Ôn Dạng rất muốn nói với cô ấy rằng Phó Hành Chu là người bắn pháo hoa.
Nhưng mà câu chuyện đã trôi qua mất rồi, không thể nào lại khơi chuyện lại từ đầu, với lại Dư Tình cũng được ngắm pháo hoa là cô cũng rất vui rồi.
Cô hỏi: [Đẹp không?]
Dư Tình: [Còn phải hỏi, tớ đang bê ghế ra ngoài ngồi xem đây này, còn cả mẹ tớ nữa, vừa cắn hạt dưa vừa xem, tự nhiên thấy mãn nguyện phết.]
Dư Tình: [Dạng Dạng à, cậu biết không, năm nay là năm đầu tiên tớ ăn Tết mà cảm thấy thoải mái đến thế đấy.]
Ôn Dạng: (ôm).
Dư Tình: (ôm).
Dư Tình: [Cảm ơn cậu, cũng cảm ơn màn pháo hoa tối nay nhé.]
Ôn Dạng khẽ cười: [Ừm.]
Qua đêm ba mươi Tết, ngày tháng trôi qua rất nhanh. Nhà Ôn Dạng không có nhiều họ hàng, chỉ có một số người trong thôn, việc đi chúc Tết cũng rất thuận tiện, về cơ bản là một ngày là xong. Mùng hai lại đến nhà họ hàng bên phía Chúc Vân chơi một chuyến, nhà ở thị xã Châu, sau khi đi xong thì về thẳng trung tâm Nam An. Ôn Dạng không có việc gì làm, bèn ôm máy tính bắt đầu làm việc.
Cô phải chờ Dư Tình, Dư Tình phải đưa mẹ cô ấy về quê ngoại, đi qua cả thành phố khác, cả năm mới gặp một lần nên phải ở lại chơi lâu hơn một chút.
Sáng mùng sáu Tết.
Sau khi thu dọn hành lý xong, Ôn Dạng và Dư Tình chuẩn bị về Nam Thành. Vì mua vé chiều nên Ôn Dạng còn chút thời gian ở bên bố mẹ, Chúc Vân bèn kéo cô đi chợ mua đồ ăn mang về Nam Thành.
Ôn Dạng không cho mẹ mua nhiều đồ, cô kéo bà từ quầy hàng này sang quầy hàng khác, Chúc Vân bực bội “Ây da” một tiếng, nói: “Biết thế này mẹ đã không gọi con ra ngoài rồi, ở nhà chờ cho sướng.”
Ôn Dạng cười tủm tỉm kéo tay bà: “Mẹ à, giờ bọn con ít khi nấu nướng lắm, có khi bận quá thì toàn ăn cơm hộp thôi, dưới lầu có mấy quán cơm hộp khá ổn đấy ạ, có một quán còn là do người Nam An mình mở nữa, mẹ không cần mua nhiều đồ ăn vậy đâu, để tủ lạnh cũng hư hết.”
Chúc Vân nhìn số đồ ít ỏi trong tay, nói: “Vậy mua thêm chút đồ khác đi, chẳng phải con thích ăn bánh ngọt sao, mua chút nhé?”
Ôn Dạng nghe vậy gật đầu: “Được đấy ạ, vừa hay đôi khi con lười làm đồ ăn sáng thì ăn bánh ngọt cũng được.”
Chúc Vân tiến đến quầy bánh ngọt, lên tiếng: “Ăn sáng phải đủ chất, con mua ít yến mạch đi, lúc nào không kịp thì pha ra uống, đừng uống cà phê nhiều quá.”
“Con biết rồi.”
Đi ngang qua tiệm trà, trà Phổ Nhĩ Nam An rất nổi tiếng, Ôn Dạng nhìn vài lần rồi bước vào mua hai cân. Chúc Vân liếc nhìn cô: “Mua cái này là con uống à?”
Ôn Dạng nhìn trà đang được đóng gói, cười nói: “Tặng người ta ạ.”
Chúc Vân nhỏ giọng hỏi: “Khách hàng sao?”
Ôn Dạng khựng lại giây lát rồi gật đầu: “Dạ.”
Chúc Vân cũng không hỏi thêm nữa.
Mua xong đồ thì cả hai về nhà.
Buổi trưa Ôn Lệ xuống bếp làm vài món sở trường của mình cho Ôn Dạng ăn, thật ra Ôn Lệ cũng chỉ biết mỗi vậy, nhưng lúc nào cũng là hương vị quen thuộc ấy.
Không hề thay đổi.
Chúc Vân dặn dò Ôn Dạng ở Nam Thành phải chăm sóc bản thân cho tốt, không được ăn cái này cái kia, đừng thức khuya, vân vân. Ôn Dạng đều vâng dạ, Ôn Lệ thì chẳng nói gì, chỉ gắp thức ăn cho cô, bảo cô hết tiền thì cứ nói với ông.
Ôn Dạng mỉm cười, gật đầu nói: “Chắc chắn con sẽ nói.”
Chúc Vân liếc mắt nhìn cô, rồi cũng mỉm cười.
Bốn giờ rưỡi chiều.
Vẫn là Ôn Lệ và Chúc Vân đưa hai cô gái ra ga tàu cao tốc, dì Diệu Vân đứng trước cửa nhìn theo xe bọn họ rời đi, Dư Tình quay đầu nhìn bóng dáng mẹ dần khuất xa, mắt cô ấy hơi đỏ hoe, quay người lại.
Ôn Dạng ôm lấy cô.
Chúc Vân nhìn hai cô gái, nói: “Dư Tình, dì rảnh sẽ đến nhà cháu chơi.”
Dư Tình ngước mắt lên lau khóe mắt, cười nói: “Cảm ơn dì.”
“Khách sáo gì chứ, các cháu ở Nam Thành sống tốt làm việc tốt là người làm bố mẹ như chú dì an tâm nhất rồi, mẹ cháu cũng vậy.”
“Vâng.”
Dư Tình gật đầu.
–
Đến Nam Thành thì vừa đúng bảy giờ hai mươi tối, màn đêm buông xuống, Ôn Dạng và Dư Tình kéo vali đi ra cửa. Một chiếc xe màu đen dừng ở phía đối diện, Phó Hành Chu đứng cạnh xe đang gọi điện cho Ôn Dạng.
Điện thoại Ôn Dạng reo lên, nhìn người gọi đến, cô vừa định bắt máy thì đã thấy người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen ở phía đối diện.
Ôn Dạng chớp mắt, cong mày.
Dư Tình nhìn theo ánh mắt của Ôn Dạng, cũng thấy được Phó Hành Chu, người đàn ông đó quá nổi bật, cho dù cách cả một con đường nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy. Cô ấy ồ lên một tiếng, lúc này xe cộ ở đây rất nhiều, nhất là ở lối ra, Phó Hành Chu băng qua đường dành cho người đi bộ, đi về phía này. Dư Tình vội vàng chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Phó.”
Phó Hành Chu gật đầu với cô ấy, đến trước mặt Ôn Dạng, mở lời: “Ở đây không thể đậu xe, chỉ có thể tạm thời dừng ở phía đối diện thôi.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Hôm nay cô mặc áo len màu nâu nhạt phối với chân váy, khăn quàng cổ vẫn là chiếc khăn mềm mại bồng bềnh như trước, tóc búi củ tỏi, vài sợi tóc mai buông xõa, hàng mày cong cong, ánh mắt như có ánh sao.
Trông cực kỳ xinh đẹp.
Phó Hành Chu nhìn cô, giơ tay cười nói: “Đưa hành lý của em cho anh đi.”
Ôn Dạng ồ một tiếng, đưa vali cho anh, Phó Hành Chu cầm lấy vali dẫn hai cô gái đi về phía đó. Dư Tình nhìn bóng lưng cao ráo của người đàn ông đi phía trước, có mấy lần ý nghĩ kia lại nảy ra, cô ấy ở đây chẳng phải làm kỳ đà cản mũi sao?
Nhưng lúc đầu cô ấy đã không từ chối, lúc này muốn chuồn đi thì phải gọi xe.
Thấy cô ấy không biết đang nghĩ gì, Ôn Dạng kéo kéo tay cô ấy, Dư Tình hoàn hồn, cười hì hì một tiếng.
Giây tiếp theo, cô ấy kéo vali chạy vụt sang một bên, nói: “Á, tớ thấy Từ Nhứ rồi.”
“Dư Tình!” Ôn Dạng khẽ giật mình, chưa kịp giữ tay cô ấy thì Dư Tình đã chạy về phía đó, quả nhiên có một chiếc Land Rover đang đậu ở đó. Từ Nhứ đứng cạnh xe nghe điện thoại, quay đầu lại thì thấy Dư Tình đang chạy như bay về phía mình, anh ấy giật nảy mình: “Làm cái gì thế?”
Ôn Dạng nhìn thấy Dư Tình cứ thế chắn trước mặt Từ Nhứ, không biết đang nói gì nữa.
Phó Hành Chu cũng thấy cảnh này.
Có thể đoán được vì sao cô bạn thân của Ôn Dạng lại đột nhiên bỏ chạy.
Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Ôn Dạng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Ôn Dạng ngước mắt bắt gặp ánh mắt của anh, cũng đoán được nguyên nhân Dư Tình chạy trốn, vành tai cô hơi nóng lên, bước theo anh. Sau khi cất vali vào cốp xe, Phó Hành Chu mở cửa ghế lái phụ, Ôn Dạng khom người ngồi vào.
Phó Hành Chu lên ghế lái, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Ôn Dạng gật đầu: “Ăn rồi, anh thì sao?”
Phó Hành Chu đang cầm vô lăng, anh cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi và quần dài, tay áo xắn lên để lộ nửa cổ tay: “Anh cũng ăn rồi, nếu em đói thì anh dẫn em đi ăn chút gì nhé.”
Ôn Dạng lắc đầu: “Không đói, bọn tôi ăn uống no nê trên tàu cao tốc rồi.”
“Ăn gì vậy?”
Phó Hành Chu quay đầu liếc nhìn cô.
Ôn Dạng tựa lưng vào ghế, chạm phải ánh mắt của anh, gò má cô thoáng nóng lên: “Chân vịt, chân gà, khoai tây chiên, rồi cả mì gói các kiểu…”
Phó Hành Chu khẽ nhướng mày, khóe mắt ánh lên ý cười, ừ một tiếng.
Chiếc xe lái về phía khu chung cư Nhã Các, lúc chuẩn bị rẽ vào trong thì chiếc xe Range Rover của Từ Nhứ cũng đi vào trước mặt rồi dừng lại, Dư Tình từ trên xe bước xuống, kéo vali hành lý đi.
Từ Nhứ lái xe rời đi, chiếc xe hơi màu đen từ từ lăn bánh đến vị trí chiếc xe Range Rover vừa dừng, Ôn Dạng xuống xe, gọi Dư Tình.
Dư Tình đang quẹt thẻ, thấy cô cũng đến rồi thì cười tủm tỉm vẫy tay: “Bai bai.”
Ôn Dạng bất lực nhìn Dư Tình đi vào khu chung cư. Nhưng cô cũng yên tâm, Từ Nhứ cũng đưa Dư Tình về rồi.
Phó Hành Chu lấy chiếc vali của Ôn Dạng từ trong cốp xe ra, vali của cô thực ra không nhỏ, màu bạc, nhưng không hiểu sao trong tay anh lại có cảm giác nhỏ nhắn hơn.
Ôn Dạng xách hộp trà Phổ Nhĩ đưa cho anh.
Phó Hành Chu nhìn thoáng qua hộp quà trên tay cô: “Tặng anh à?”
Ôn Dạng ngước mắt, gật đầu: “Vâng.”
Phó Hành Chu không nhận ngay mà nhẹ giọng hỏi: “Là quà đáp lễ hay đơn thuần chỉ muốn tặng anh thôi?”
Ôn Dạng khựng lại, cô nắm chặt lấy sợi dây xách, vài giây sau mới hiểu được ý của anh. Quà đáp lễ là phép lịch sự, còn đơn thuần muốn tặng là xuất phát từ nội tâm.
Làn gió nhẹ thoảng qua mang theo hơi lạnh.
Ôn Dạng nhìn vào mắt anh, tim đập thình thịch, một lúc sau cô mới nhẹ giọng nói: “Đơn thuần chỉ muốn tặng anh thôi.”
Nụ cười trong mắt Phó Hành Chu càng sâu, anh đưa tay nhận lấy hộp quà: “Vậy thì anh nhận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]