Lạc Kỳ tìm một chiếc váy hai dây trong tủ treo quần áo ra, đứng ở trước gương, xử lý mái tóc dài có chút loạn. 
Không biết mẹ đã ngủ hay chưa, cô dè dặt mở chốt cửa. 
Vừa đi tới cửa, cửa phòng ngủ của mẹ đã mở ra. 
Khương Nghi Phương đi ra để đi nhà vệ sinh thì nhìn thấy con gái thay quần áo đi ra ngoài, "Trễ như vậy rồi muốn đi đâu đấy? Một mình không an toàn, mẹ đi với con." 
"Không cần đâu. Bùi Thời Tiêu đang ở đầu hẻm ạ." 
"Thời Tiêu về rồi?" 
"Dạ, nói là cho con niềm vui bất ngờ." 
Người đã đến cửa nhà thì không có đạo lý không mời người ta vào. 
Khương Nghi Phương ba bước cũng như hai bước đi dọn dẹp ghế sô pha, "Con bảo Thời Tiêu vào nhà ngồi đi, bên ngoài nóng." 
Bà vừa nhanh chóng bày biện gối ôm trên ghế sa lon vừa dặn dò con gái: "Cố gắng hết sức ở bên ngoài thêm 15 phút nữa, tranh thủ chút thời gian cho mẹ." 
"Mẹ à, không cần tận lực dọn dẹp đâu, trong nhà đã đủ gọn gàng sạch sẽ rồi." 
"Vậy thì không được." Khương Nghi Phương hoàn toàn nhét đồ vật linh tinh trên bàn uống trà nhỏ vào trong ngăn kéo, "Trễ như vậy mà Thời Tiêu còn vội chạy về, không biết đã ăn tối chưa nữa. Trong nhà còn có cơm đấy." 
"Để con hỏi anh ấy đã ăn chưa." 
Lạc Kỳ mở cửa đi ra bên ngoài, hạt mưa hơi lạnh thuận theo sân nhà rơi xuống, cô không cầm dù mà chạy ra sân. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-bay-yeu-tham-em/2672647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.