Đến phòng chờ máy bay, Lạc Kỳ còn cầm áo vest. 
Cuộc gọi của ông chủ đã sớm kết thúc, nhưng không nhìn sang cô, giống như quên mất áo vest. 
Ngoại trừ giúp ba và Bùi Thời Tiêu cầm quần áo, cô chưa cầm quần áo cho người khác phái lâu như vậy bao giờ. 
Tìm vị trí ngồi xuống, Tưởng Thịnh Hòa mở máy vi tính xách tay để trên đùi. 
Lạc Kỳ chắc chắn quả thật ông chủ đã quên áo của mình ở trong tay cô, có lẽ trước kia anh cũng thường xuyên để cho Thư ký Cư hoặc vệ sĩ hỗ trợ cầm áo, nên đã quen rồi. 
Tưởng Thịnh Hòa lướt một ánh mắt qua thời gian ngay góc phải của máy vi tính, áo vest lại để cho cô cầm thì có vẻ là anh cố ý. 
Anh đột nhiên xoay mặt, giả vờ vừa định nhắc đến áo của mình, không nói bất cứ lời nói khách sáo mà đưa tay sang đó, "Áo." 
"Vâng ạ." Lạc Kỳ đưa áo vest cho anh. 
Giữa cô và ông chủ bị trống một vị trí, phía trên là túi máy vi tính của ông chủ. 
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy áo vest, đặt đại lên túi máy vi tính, ống tay áo thuận theo bên ghế sa lon rồi rũ xuống, anh không chú ý mà xoay mặt tiếp tục nhìn máy vi tính. 
Lạc Kỳ nhìn thấy ống tay áo rũ xuống thì không cách nào coi như không nhìn thấy được, cô hơi nghiêng người cầm ống tay áo đang rũ xuống lên. 
Dư quang của Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy cô khom người lấy ống tay áo, nhưng cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-bay-yeu-tham-em/2672615/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.