Dù sao Lục Tưởng cũng là trẻ con, thức lâu quá cũng không chịu nổi, ngủ mất rồi. Chờ Lục Tưởng ngủ rồi, tôi và Lục Niệm cũng đang định về nhà. Lục Niệm lái một chiếc Buick, tôi đạp xe đạp 30 năm mà nhận ra được tiêu chí ấy vẫn là do chiếc xe của Tiểu Viên. Tôi ngồi xe hắn tới, không đạp xe đạp, tự nhiên cũng do hắn đưa về.
Hai ngày ngủ không được ngon, tuy tán gẫu với Lục Niệm rất vui, tôi ngồi trên xe cũng không muốn nói chuyện. Trong đầu cứ như có thứ gì vang lên ong ong, lúc này đột nhiên có một thứ gì đó cũng vang lên theo. Tôi nhìn di động một cái, là Thường Từ.
Vốn không muốn nhận, nhìn giờ đã qua 12h, chắc là có chuyện gì quan trọng lắm, lúc này mới chậm rãi ấn phím nghe, không tình nguyện đặt di động ở bên tai. Giọng Thường Từ mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: “Tiểu Đường mày mau tới, xảy ra chuyện rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi!”
“Làm sao rồi? Mày nói rõ coi!”
“Tao nói không rõ được, nói chung mày mau tới nhà tao, tao biết mày với lão Mạnh đang trải qua kỳ Giáng sinh kích tình, lão Mạnh giận thì tao sẽ giải thích với cậu ta cho, mày mau tới tới tới tới tới tới…”
“Mày bình tĩnh một chút Thường Từ —— “
“Tao không bình tĩnh được, nếu mày không tới là tai nạn chết người đấy, tao cúp!”
Tít tít tít tít…
Tôi thiếu chút thì bóp nát di động.
Nói ra thì tôi có đôi khi sẽ nghĩ, Thường Từ rốt cuộc là người như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-7-cua-hai-vo-chong/1401649/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.