Biển máu cuồn cuộn chảy xuống, khí thế hùng hổ như mây cuộn sóng dâng, như một thác nước từ trên trời rót thẳng xuống biển Đông Hải. Nửa bầu trời đã bị nhuộm thành một màu đỏ máu, vô số tà ma tranh nhau lao xuống, Đông Hải lập tức bị quấy đến vẩn đục.
Vân Sinh hiện giờ đang là chủ nhân của tam giới, nếu như trong Trung Độ gặp phải nạn huyết hải trút xuống, vậy thì chính là đức hạnh của hắn không xứng, tương lai chắc chắn sẽ bị những kẻ dùng văn chương để lên án tội trạng. Trong lòng hắn nghi ngờ đây là do Lê Vanh ở giữa làm khó dễ, muốn thừa dịp loạn lạc mà soán vị, cho nên lập túc quát lên ra lệnh cho tứ phương: "Sát Qua quân âm mưu làm loạn, mau tước lấy Phá Tranh thương của hắn, bắt hắn lại!"
Lê Vanh trầm giọng nói: "Đối đầu với kẻ địch mạnh, quân thượng chớ tự loạn trận tuyến."
"Huyết hải là do ngươi trấn thủ, bây giờ lại vô cớ dâng trào, nếu không phải do ngươi tự ý ra tay, chẳng lẽ còn có thể là người khác." Trong lòng Vân Sinh đã hạ quyết tâm, không muốn lưu lại Lê Vanh, bất luận có phải là hắn làm hay không, hôm nay nhất định phải bắt hắn lại trước đã.
Lê Vanh nói: "Huyết hải gấp rút tràn vào Trung Độ, đại ma chắc chắn sẽ xuất hiện. Vân gian tam thiên giáp ở trong tay ta, thời điểm khẩn yếu như vậy, ngươi lại khăng khăng muốn cùng ta xảy ra tranh chấp!"
"Ngươi dùng máu của biển nhập vào trong Trung Độ, chúng sinh đều gặp phải kiếp nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933569/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.