Tuyết phong gào thét gian nhà lập tức sụp đổ, A Ất tức khắc thiết lập kết giới Phạn văn, cánh tay giương cao cố gắng chống đỡ nóc nhà không bị sập xuống. Cơ thể dần khuỵu xuống, hắn khó khăn đẩy lên, hét lớn: "A tỷ dẫn người chạy mau!"
Lê Vanh trở tay nắm thương, uy áp vô hình đè ép khiến hai đầu gối A Ất phát run. Hắn rầm một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, toàn bộ gian nhà nghiêng đi muốn sụp xuống. Hắn quét chân về phía cái bàn, mặt bàn dựng lên bay về phía Lê Vanh.
Phù Lê cuộn tròn người ôm lấy đứa nhỏ, nàng đá giường về phía A Ất : "Ngươi mau ôm giường!"
Trên mặt Lê Vanh vẫn còn đỏ bừng, hắn giống như bị nhiễm phong hàn, không ngừng đổ mồ hôi, "Đưa đứa nhỏ cho ta, đêm nay ta sẽ không giết ai cả!"
"Ngươi muốn giết ai?" Hai tay A Ất cố gắng dùng sức, đã muốn đến cực hạn, "Đó là a tỷ của ngươi! Ngươi muốn giết ai?"
"Quân mệnh khó trái." Lê Vanh nói, "Đứa nhỏ này là điềm xấu, vạn lần không thể để nó ở lại Trung Độ! Phù Lê, ngươi đưa nó cho ta, ta liền thả cho ba người các ngươi rời đi."
Sơn Nguyệt đang rơi vào nguy hiểm, nhưng hắn lại chẳng mảy may nhớ đến tình nghĩa tỷ đệ. A Ất đã dần không chống đỡ nổi căn nhà, hắn một tay đẩy giường đi, lăn người đến bên cạnh Sơn Nguyệt bế người lên. Trên lưng cùng lúc sụp xuống, A Ất che chở người dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài, hắn thấy người trong lòng đã sắp không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933566/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.