Mấy hôm sau Tịnh Lâm xuống núi, bởi vì y phục trắng cùng với ngân quan dễ gây sự chú ý, vì vậy y không mặc áo bào trắng nữa, đổi lại một thân thanh phục. Đem kiếm giấu ở trong người, đồng thời cởi bỏ ngân quan, ngoại trừ khuôn mặt không thay đổi, thì cùng với người tu hành bình thường không có điểm gì khác biệt.
Lê Vanh cùng Vân Sinh đưa Tịnh Lâm xuống đến chân núi, ở đình nghỉ chân dưới núi đưa cho y một cái hộp. Tịnh Lâm mở ra xem, thấy bên trong hộp đặt chỉnh tề sáu cái bình nhỏ.
"Đây là thuốc mà phụ thân ở trong viện tự mình điều chế, theo khẩu vị của đệ, là vị đậu phụ." Lê Vanh thấy thần sắc Tịnh Lâm không tốt, liền vội vàng nói, "Ta biết đệ muốn tự mình luyện tập, không muốn mượn sự trợ giúp từ những linh đan này, nhưng đây đều là tấm lòng của phụ thân, không thể chối từ."
Vân Sinh ở bên cười nói: "Khi còn bé vẫn luôn muốn ăn, lớn lên rồi lại không thích nữa. Mang theo đi, phụ thân thương yêu đệ, quá nửa là sợ thời điểm đệ độ cảnh gặp phải biến cố gì, mới đem sáu bình đan dược này cho đệ dưỡng khí. Đệ phải biết, ngay cả đại ca cũng chỉ được dùng có một bình thôi."
"Ta độc tu kiếm đạo, vẫn luôn cho rằng mượn dùng ngoại vật tâm dễ sinh ma. Tuy biết phụ thân quý trọng, cũng không dám dùng nhiều." Tịnh Lâm lấy ra một bình, lại đem cái hộp giao lại cho hai người, nói, "Các huynh trưởng ở nhà bế quan đều cần vật này, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933521/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.