Bàn rượu vỡ nát bị gió cuốn vào trong cơn giao tranh, đồ nhắm rượu trên bàn bị lật tung rượu rơi đầy mặt mũi mấy người nằm dưới gầm bàn, nhưng Phệ La không thấy một người nào tỉnh rượu. hắn tâm tư hơi động, quát lên: "Ngươi dám bỏ thuốc!"
Thương Tễ lau sạch khóe môi, nghiêng người đánh tới, từng quyền đánh vào da thịt, nói: "Ta đánh ngươi mà cần phải bỏ thuốc?"
Phệ La bộ pháp vần gió, chỉ bằng một câu nói đã ra tay chớp nhoáng, nhưng cho dù là vậy, dưới quyền hạ của Thương Tễ cũng khá là vất vả. Chén rượu rơi xuống đất, bị hai người giẫm đi giẫm lại đến nát vụn. Bốn phía âm phong lạnh lẽo, đan xen cùng với tiếng quyền cước, hình thành động tĩnh duy nhất bên trong hoang thành.
Một bên khác cự ngưu hóa thành người đầu trâu tay cầm rìu, cái rìu nện xuống trước kiệu tạo thành một đường sâu hoắm. Gã ồm ồm đập cửa sổ, nói với Thiên Ngọc: "Diêm vương mệnh lệnh, không thể thả ngươi ra ngoài! Yên ổn mà đợi ở trong này, đừng tự chuốc vị đắng."
Trong kiệu vang lên tiếng va đụng không ngừng, đầu ngón tay Thiên Ngọc biến thành sắc nhọn, bóp nát cửa sổ khiến vụn gỗ bay tứ tung. Khuôn mặt y khẽ biến, con ngươi mắt hồ ly thu lại mảnh dài, sắc mặt tái nhợt hiện lên vẻ yêu dị. Bổn tướng trong cơ thể hồ ly rít gào, khiến cho Phệ La đang giao thủ cùng Thương Tễ ngực đau nhói.
Thương Tễ không để lỡ thời cơ, đạp liên tiếp vào ngực Phệ La. Phệ La chống đỡ không kịp, ngã lộn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933518/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.