Thương Tễ men theo giá sách tự mình xem xét, ở ngăn thứ tư tầng trên cùng mò được một cái hộp. Hắn lấy xuống, ôm trong lòng lật xem, phát hiện có một cái khóa nhỏ. Hắn nghiêng tai khẽ lắc hộp, nói: "Nơi này đều là công văn hồ sơ, sao lại có cái hộp này?"
"Nghe ra có cái gì trong đó không?" Tịnh Lâm hỏi.
"Giấy." Thương Tễ nói, "Hắn đặt một xấp giấy trong này."
"Là thư." Tịnh Lâm ung dung nói, "Chỉ có thư mới cần hắn phải cất giấu cẩn thận như vậy."
Thương Tễ ngồi lại chỗ cũ, hai ngón tay dễ như ăn cháo mà tách khóa nhỏ, mở hộp ra. Tịnh Lâm đoán không sai, quả nhiên bên trong là một chồng thư tín được đặt chỉnh tề ngăn nắp, từ mới đến cũ, ngay cả thời gian cũng có chú giải tỉ mỉ. Tịnh Lâm cầm bức thư ở trên cùng lên, đập vào mắt là hai chữ "Hi Cảnh."
"Tả Thanh Trú." Tịnh Lâm nói: "Tên chữ Hi Cảnh."
"Thận Chi." Thương Tễ niết dòng cuối bức thư vừa nhìn vừa nói: "Đây là thư Sở Luân gửi cho hắn."
Thiên gia năm thứ mười, Sở Luân từ Đông thôn gửi cho Tả Thanh Trú phong thư cuối cùng.
【 Hi Cảnh thân khải 】
【 Nhờ huynh quan tâm, đã có công việc, sinh kế không lo. Đầu xuân đệ men theo ven sông xuôi nam, những chỗ đi qua đều biết đến án này. Lời huynh nói không sai, án này tích đọng nhiều năm, hơn trăm người có liên quan, từ đông sang tây đều có tai mắt, càng truy đến cùng càng thấy hoảng sợ, không thể manh động.】
【 Đệ nghe theo lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933494/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.