Sở Luân điên hay không điên tạm thời chưa bàn tới, nhưng người khác đã xem như là hắn bị tẩu hoả nhập ma, điên không nhẹ đâu. Chỉ nói rằng Sở công tử bán chữ trên phố, lúc ngừng bút nghỉ ngơi, còn đối với cây bút kia vẻ mặt ôn hoà nói vài câu vất vả rồi.
Người đi ngang qua duỗi thẳng cổ mà hỏi: "Chỉ là một cây bút thì có gì mà vất vả?"
Sở Luân liền nói: "Nó bận rộn cả một ngày trời, tất nhiên là vất vả rồi.
Người qua đường lại nói: "Bút chỉ là đồ vật, làm sao mà nghe hiểu ngươi đang nói cái gì?"
Sở Luân muốn nói lại thôi, chỉ nói với cây bút trong tay: "Ngươi đừng vội khóc, mực lại chảy ra mất." Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, tất cả mọi người xung quanh đều xem hắn như là kẻ ngu si.
Sở Luân cũng cảm thấy chính mình đã điên rồi, hắn cả ngày ở trên phố bán chữ, hết mực mới quay về. Tên điên này thực sự có phúc, sinh ý ngược lại càng ngày càng tốt, dù sao một kẻ điên viết chữ đẹp tướng mạo lại đường hoàng thực sự hiếm thấy. Thời gian này Sở Luân sống cũng khá dư dả, cũng mua được thuốc uống. Nhưng mà hắn lại không biết, cho dù hắn có nỗ lực cách mấy, thì tuổi thọ đời này của hắn cũng sẽ kết thúc trước lần thứ ba vào kinh.
Bởi vì trên hoàng tuyền mệnh phổ, Sở Luân sống đến hai mươi hai tuổi, bệnh nặng bộc phát mà chết. Trước khi chết khổ cực không nơi nương tựa, ở trên một con thuyền phiêu bạt, uống thuốc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933491/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.