Chương trước
Chương sau
Ban đêm hai người quay lưng mà nằm, người đá nhỏ ngủ trên ngực Thương Tễ, theo hơi thở của Thương Tễ mà chập trùng lên xuống. Nó đang ngủ, Tịnh Lâm ngược lại tỉnh. Mưa rơi ngoài cửa sổ, vang lên tiếng sấm mùa xuân.
Tịnh Lâm nghe tiếng mưa rơi trầm tư, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe thấy trong màn mưa như ẩn như hiện sáng lên thanh âm chuông đồng. Tâm tư y bị chuông đồng dẫn dắt mà du đãng, từ từ ra khỏi phòng, bắt gặp được một cảnh tượng khác.
Vẫn là trời mưa to.
Dưới hàng rào trúc có đôi chân trần của hài đồng đang chui ra, hai cái chân mập mạp dính lá cây nhảy chân sáo hướng về phía bên trong nhà lá. Trong phòng âm u, bụi bẩn lắng đọng lại tràn ngập mùi thuốc. Đứa bé chân đầy bùn để lại vết trên đất chạy vào trong phòng, trên chiếc giường nhỏ có một nam nhân đang ngủ, thần sắc có bệnh vàng như nghệ, gầy trơ xương.
Đứa bé quỳ dưới đất cạnh mép giường, một đôi mắt được nước mưa gột rửa càng trở nên trong trẻo. Nó lấy từ trong quần áo đơn bạc móc ra một tờ giấy dầu, tầng tầng mở ra, bên trong chỉ có một cái bánh ngọt nhỏ bằng lòng bàn tay nó. Nó thấy bánh ngọt, không khỏi nuốt nước bọt mấy lần, đẩy nam nhân một cái.
Nam nhân hai mắt nhắm nghiền.
Đứa bé nhỏ giọng gọi: "Cha, ăn bánh ngọt."
Nam nhân không có phản ứng.
Đứa bé đặt bánh ngọt bên gối nam nhân, đứng dậy chạy ra ngoài. Nó vừa mới bước ra ngưỡng cửa, lại quay đầu trở về, lấy ngón tay cọ vào đường trên bánh ngọt, đưa vào trong miệng nếm thử vị. Vị ngọt còn chưa kịp lưu lại dư vị, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
"Xuyên Tử." Nữ nhân lấy xuống cái khăn vuông đã ướt nhẹp, lộ ra một khuôn mặt. Nàng không được đẹp lắm, so với người khác còn muốn cường tráng hơn, bởi vậy mới khiêng được củi, cuốc được đất, nuôi sống cả nhà cùng phu quân. Nàng lau nước mưa trên mặt, ngồi dưới cửa nghỉ chân, vẫy tay với đứa bé: "Tại sao lại không mang giày?"
Đứa bé cười hì hì, duỗi ra một chân bùn đất cho nàng nhìn. Khuôn mặt nữ nhân ẩn trong bóng tối. Tịnh Lâm nhìn không rõ, chỉ thấy đứa bé tiến lên vài bước, nhảy bổ vào trong lòng nữ nhân, gần gũi thân thiết mà kêu "Nương". Nữ nhân ôm lấy nó, để nó gối lên đầu gối kể chuyện. Những câu nói kia đều bị tiếng mưa rơi làm nhiễu loạn, Tịnh Lâm nghe không rõ. Đứa bé nhấc cánh tay ôm cổ nữ nhân, cố hết sức mà làm nũng.
Tịnh Lâm giống như thờ ơ lạnh nhạt, y không có nương, vì vậy không cảm nhận niềm vui thích ở nơi nào. Y thấy đứa bé nhảy nhót như chim sẻ, sau đó lại dựa vào lòng nữ nhân say ngủ. Nữ nhân ôm lấy đứa bé, một tay vuốt ve trên lưng, nhìn mưa rơi ngoài cửa, như có như không mà hát ru nó ngủ.
Tiếng mưa rơi nhanh dần.
Trên lưng Tịnh Lâm bỗng nhiên trầm xuống, cơ hồ là bị bị đè vào bên trong đệm chăn. Y thoáng chốc tỉnh táo lại, một thân thể đè lên đống chăn nệm, mặt Thương Tễ kề sát trong gang tấc, chính là lúc đang ngủ đến không biết trời trăng là gì.
Tịnh Lâm rút tay ra ngoài, xoa xoa mi tâm. Thương Tễ đột nhiên ngửi một cái, nhắm hai mắt nói: "Thừa dịp đêm đen mưa lớn, mau để cho ta cắn một cái."
"Ngươi bây giờ đã có thể nuốt trăm vật, lương thực cũng có thể ăn." Tịnh Lâm trở tay sờ soạng bên gối, không tìm thấy quạt đâu.
Thương Tễ giơ tay mở chiết phiến, phe phẩy mấy lần, nói: "Lương thực bình thường chỉ có thể lót dạ, ta mới không hiếm lạ. Ngươi vừa mới nằm mơ có phải là..." Ánh mắt hắn hé mở: "Ngươi vừa mới gọi nương."
Tịnh Lâm nói: "Không phải ta."
"Từ trong miệng thốt ra." Thương Tễ đột nhiên trở dậy, dùng sức quạt mấy luồng gió, "Rầm rì, giống con mèo con."
Hắn vừa dứt lời, người đá nhỏ nằm trên ngực hắn bị ngã đến sứt đầu mẻ trán. Thương Tễ nhìn nó chống đầu lại bò trở về, lăn mấy vòng, mới nghe Tịnh Lâm trả lời.
"Ta làm gì có nương." Y trả lời có điểm lười biếng, người đá nhỏ dang rộng chân tay, cũng lười biếng nằm trong đệm chăn. Tịnh Lâm lại càng không muốn nhúc nhích, y nói: "Chuông này rất giảo hoạt, mỗi lần mang ta đi xem cảnh vật, đều mượn chính khí lực của ta."
"Ý của ngươi là." Thương Tễ nghiêng đầu: "Đó là giấc mộng của Cố Thâm? Có phải nó gọi chúng ta đến là muốn mưu đồ gì sao."
"Không biết." Trên mặt Tịnh Lâm từng mảng lạnh lẽo, y nói: "Nhìn một lần phải trả giá không ít."
Y bất quá là nhìn vài lần, giờ khắc này chỉ thấy buồn ngủ. Linh hải khô kiệt gắng gượng dường như không còn chút sức lực nào, y hiện tại đi theo chuông đồng khá là mất công tốn sức. Sau này mang theo Thương Tễ phải tốt một chút, chuông này còn biết nhìn người mà kiếm ăn.
Hôm sau trời còn chưa sáng, mưa tuôn ào ào. Cố Thâm mặc thêm áo tơi, đầu đội nón rộng vành lần thứ hai lên ngựa. Hắn tản mạn không có mục đích, chỉ như lạc đàn giữa núi mà phiêu bạt, truy tìm chút xíu cảm giác quen thuộc. Năm đó rời nhà hắn còn quá nhỏ, khiến cho bây giờ ngoại trừ hàng rào trúc trước căn nhà lá, cũng chỉ nhớ đến ngày mưa ẩm ướt bên trong nồng nặc mùi thuốc.
Thương Tễ ở bên cửa sổ nhìn chăm chú vào bóng lưng Cố Thâm đi trong màn mưa, nói: "Hắn cứ tìm như vậy, phải đến khi nào mới thấy."
"Không tìm thấy sẽ không dừng lại." Tịnh Lâm cũng nhìn thân ảnh kia biến mất.
"Cố chấp như vậy, sở cầu cái gì." Thương Tễ nói: "Nhà có ở đâu thì cũng đều đã an ổn, hà tất vì một đoạn quá khứ kia."
"Chung quy là khác biệt." Tịnh Lâm đưa ngón tay ra làm giọt nước bắn tung tóe, y nói: "Hắn cũng đã đến tuổi trung niên. Vẫn còn độc thân, chứng tỏ là đã quen với cô độc, lại không hẳn tình nguyện vĩnh viễn cô độc. Người nhà hắn cũng đã tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm, cũng chỉ có hắn từ đầu đến cuối tự vứt bỏ chính mình."
"Ta không hiểu." Thương Tễ vươn mình ngồi trên cửa sổ, "Thực sự khó mà lý giải được. Tìm được thì đã sao, tuổi thọ của con người ngắn ngủi biết bao, cứ cho hắn tìm về được, cũng chưa chắc người trong nhà vẫn nhớ tới hắn là ai. Huống hồ trời đất bao la, chính mình một người mới có thể tiêu dao tự tại, có gia đình trói buộc, muốn cũng không được."
"Cho nên ngươi không phải là người." Tịnh Lâm lau nước mưa, "Ta cũng không phải người."
"Như vậy ngươi ta mới thích hợp nhất." Thương Tễ nâng ngón tay câu lấy khoảng không, hắn hồn nhiên không thèm để ý, lắc đầu ngón tay nói: "Hắn nếu đã đặc biệt đến nơi này, có thể thấy được là có mục đích. Đi theo hắn cũng được, đúng không?"
"Không biết dụng ý của chuông đồng." Tịnh Lâm nói: "Cứ đi theo vậy."
"Như vậy trước khi xuất môn, ta vẫn còn cần lấp đầy bụng." Thương Tễ vỗ vỗ đầu gối, ra hiệu cho Tịnh Lâm lại gần.
Ngoài cửa tiếng mưa rơi vội vã, xen lẫn tiếng thở dài đau nhức. Chỉ thấy bốn ngón tay Tịnh Lâm trên bệ cửa sổ lúc thì buông lỏng lúc lại bấu chặt, đầu ngón tay được cắt tỉa tròn trịa bị ngâm nước mưa, trở nên vừa trơn bóng, vừa nguội lạnh.
Thương Tễ cuối cùng chỉ được ăn lửng dạ, bởi vì khí huyết Tịnh Lâm không đủ, bị hắn cắn đến chảy mồ hôi lạnh. Thương Tễ sợ dùng sức sẽ cắn chết y, cuối cùng chỉ lưu luyến quanh nơi chảy máu mà liếm láp mấy lần. Từ sau lần nuốt linh khí của Túy Sơn tăng, hắn không những tu vi tiến bộ, ngay cả khẩu vị cũng nhiều hơn không ít. Hắn về điểm này dục vọng càng ngày càng như là mũi tên trên dây cung, có tư thế không thể không bộc phát.
Hai người đều không phát hiện, vốn đang ngủ trong linh hải của Thương Tễ, cá chép gấm đang cuộn tròn thân thể, lân phiến trên trán lại lặng yên gồ lên hai điểm.
Dấu vó ngựa của Cố Thâm từ sơn đạo ngoằn ngoèo uốn lượn tiến vào sâu bên trong, xuyên qua nơi hoang vu hiểm trở không dấu người, có thể nhìn thấy trông thoáng chốc một phương bằng phẳng rộng lớn bao la. Đây là nơi cư ngụ của thành trấn trong núi ở phương Bắc, từ trên cao quan sát, có thể thấy rõ ốc xá san sát nối tiếp nhau, ngay ngắn có trật tự.
Thương Tễ cùng Tịnh Lâm vào thành, cục đá ngồi trên vai Thương Tễ, làm một động tác nhảy mũi, Thương Tễ cũng xoa nhẹ chóp mũi, nói: "Yêu khí ngút trời."
Bọn họ vừa mới bước chân qua cánh cửa, ánh mắt dò xét từ bốn phía đã tập trung lại. Không chỉ Tịnh Lâm, ngay cả Thương Tễ cũng bị thèm nhỏ dãi ba thước. Phóng tầm mắt nhìn lại, bốn phía đều là yêu quái khoác da người.
"Ta nói ở trong núi sao lại có thành trấn thế này." Đầu ngón tay Thương Tễ lướt qua viền môi chính mình, nhìn bốn phía lộ ra nụ cười lương thiện vô hại, trong miệng lại nói: "Đủ để ta ăn no."
Tịnh Lâm bung dù, nói: "Nơi đây cũng có thần tiên chấp chưởng."
"Phân giới ty đến yêu thành cũng quản?"
"Đúng là nằm trong chức trách của bọn họ. Bất quá. Tịnh Lâm đánh giá phố xá, "Yêu khí lộ ra ngoài như vậy, vị thần chấp chưởng nơi đây hơn nửa là còn đang ngủ đông."
"Ngoại trừ Đông Quân kia, người khác gọi sẽ không tỉnh sao?"
"Phải xem vận khí." Tịnh Lâm nói: "Đông Quân...Ngươi nếu như gặp được hắn, sẽ hiểu được vì sao hắn lại muốn làm công việc khổ sai này."
"Chẳng lẽ hắn mọc ra ba đầu sáu tay, đến yêu quái cũng phải sợ?"
"Ngược lại." Tịnh Lâm nói: "Hắn sinh ra rất khá."
Hai người sóng vai đứng dưới tán ô rỉ tai nhau thì thầm, Cố Thâm bên kia đã xuống ngựa đi vào khách điếm. Hắn ở trong sảnh đường dùng chút cơm nước, thấy một đứa trẻ con đi chân trần trông mong mà nhìn hắn, liền bẻ bánh màn thầu đưa cho.
Đứa nhỏ nhận bánh màn thầu, cái miệng nhỏ mân mê. Cố Thâm chỉ chỉ chỗ trống trước mặt, nói: "Cùng nhau ăn."
Đứa nhỏ bò lên trên bàn, cũng không cầm đũa, chỉ là nằm nhoài xuống phía đối diện nhìn chằm chằm Cố Thâm, nước miếng cơ hồ sắp tràn cả ra. Cố Thâm thấy nó thèm ăn đến lợi hại, lại cho thêm một cái màn thầu.
Trong khách điếm có nữ nhân nâng khay rượu trên tay, cúi xuống mỉm cười với Cố Thâm ra vẻ thân thiết, đẩy đứa nhỏ ra, cứ như không xương mà ngồi bên cạnh Cố Thâm, nâng mặt nhìn hắn chăm chú, liếc mắt đưa tình nói: "Tráng sĩ từ đâu tới đây nha?"
Cố Thâm ăn đồ ăn: "Phía nam."
Nữ nhân chớp đôi mắt hạnh, kề sát hơn một chút: "Phía nam phồn hoa..." Sắc mặt ả hơi ngưng lại, lại ra vẻ cười cuời.
Dưới bàn giày thêu nhoáng lên một cái, đá một cước vào đứa nhỏ đang chui dưới gầm bàn.
Đứa nhỏ loạng choạng bổ nhào về phía trước, đối với đôi chân ngó sen kia lặng im không tiếng động nhe ra ranh năng.
Cố Thâm ăn sạch sẽ, lau miệng uống rượu. Cánh tay nữ nhân mềm mại thuận theo mà hạ xuống vai cánh tay Cố Thâm, từng tấc từng tấc, cảm giác da thịt rắn chắc kia làm ả càng thêm ân cần.
"Trong thành có ít người lui tới, ta chưa từng thấy nhân vật nào uy vũ như tráng sĩ." Ả ôm tim ngượng ngùng, "Lúc này tim hãy còn đang đập thình thịch này."
Cố Thâm bóp lấy tay ả, ung dung đánh giá nàng trong chốc lát, bỗng nở nụ cười: "Mặt mũi này niết đến xinh đẹp, cha nương ngươi dạy sao?"
Nữ nhân nhất thời biến sắc, Cố Thâm từ trong lồng ngực móc ra một lá bùa, nuốt xuống cùng với rượu. Nữ nhân bị tóm tay lập tức hiện ra lông mao cùng móng vuốt, ả vội vã che mặt kêu đau.
"Vô lễ! Đừng có nhìn hình dáng của ta!"
Thực khách xung quanh đủ kiểu sợ hãi.
Cố Thâm buông tay: "Lão tử không muốn quấy nhiễu ngươi tu hành, ngươi cũng đừng có lãng phí thời gian của ta."
Nữ nhân che mặt khóc sướt mướt đi ra, Cố Thâm thấy bốn phía người đều đang nhìn mình, cũng không để ý đến, chỉ lôi đứa nhỏ dưới bàn lên, nhét vào trong tay nó mấy viên ngân châu.
"Tiệm này là yêu quái mở, ngươi đi nơi khác xin cơm đi."
Đứa nhỏ á khẩu không trả lời được, lắp bắp nói: "Yêu quái, yêu quái!"
Cố Thâm vỗ đầu nó: "Chỉ là con hầu tinh tầm thường, không hại người. Đừng sợ, đi thôi."
Đứa nhỏ bị hắn vỗ đầu đến răng va vào nhau lập cập, ôm chặt ngân châu quay đầu liền chạy như bay. Cố Thâm đặt tiền xuống, liền ra khỏi cửa dắt ngựa, chuẩn bị đi tìm một cái khách điếm khác. Hắn đi qua phố xá náo nhiệt, thấy trời sắp mưa đến nơi. Chỉ là hắn không biết, chỗ hắn đi qua, người người ngẩng đầu nhìn nhau, đều lặng lẽ đi theo hắn.
Đứa nhỏ té lộn mèo một cái, cái đầu lăn lông lốc ra ngoài. Nó liền nhanh chóng nhặt lên, đặt ở trên tay đối mặt với mấy con khác kinh sợ nói: "Ta lại gặp được thần tiên nữa rồi! Hắn không chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu nguyên thân của Hầu nương, lại còn cho ta tiền!"
"Tiền!" Những cái đầu củ cải thắt bím tóc đuôi sam vây quanh nó, "Ca ca! Ca ca! Chúng ta cũng muốn tiền!"
Đứa nhỏ lấy ra ngân châu, đưa cho bọn đệ đệ nhìn. Nó đem đầu đặt trở về, lôi tóc tai bù xù trong tai ra, nói: "Thần tiên còn sờ đầu ta nữa."
Mấy đầu củ cải tức thì đồng loạt trợn to mắt, mỗi cái đều hướng về người nó nhảy lên, phía sau chen lên phía trước mà mò đầu nó.
"Ca ca! Bọn chúng mồm năm miệng mười, "Chúng ta cũng phải sờ đầu một cái!"
Đứa nhỏ tùy ý bọn đệ đệ bò đến trên người, vừa vui sướng vừa quý trọng mà lần lượt sờ soạng cái đầu, nói: "Được thần tiên xoa đầu, chính là dính tiên khí! Không giống trước nữa rồi! Nếu như nương trở về, nhất định có thể tìm được chúng ta."
"Vậy chúng ta đi theo thần tiên đi." Một bím tóc nhô ra, ra vẻ thông thạo nói, "Nương nói nàng đi tìm thần tiên, thần tiên nhất định biết nàng đang ở đâu!"
"Ca ca!" Bọn chúng hưng phấn khoa tay múa chân, "Chúng ta cùng hắn đi tìm nương!"
Thương Tễ đang dò hỏi Đông Quân khá như thế nào, liền thấy một đám đầu củ cải hi hi ha ha chạy tới, sau đó như gió mà xuyên qua dưới dù của hắn cùng với Tịnh Lâm, chân trần chạy tới một đầu khác, khiến cho bọn họ tay áo bào tung bay.
Thương Tễ nhìn chăm chú hồi lâu, Tịnh Lâm nghi ngờ hỏi: " Ngươi yêu thích trẻ con?"
Thương Tễ xoa bụng: "Nhìn tươi non, nhưng là không nhìn ra yêu quái gì."
Tịnh Lâm nói: "Ngoại trừ dẫn đầu chính là con chuột, còn lại đều là tiểu dã quỷ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.