Thời điểm Trần lão đầu ngã xuống đất, Chu thị bị bắn một mặt đầy máu. Ả khóc lóc co rúm lại, đầu ngón tay run rẩy lau thứ ẩm ướt dính nhớp trên mặt, miệng không ngừng kêu: "Không liên quan đến ta! Không liên quan gì đến ta...Ngươi đừng có giết ta!"
Chu thị sợ run dùng cả chân tay bò về hướng Thảo Vũ.
"Ta là mợ nó, là mợ nó!" Chu thị liều mạng đem Thảo Vũ ấn vào trong ngực: "Chúng ta đều nương tựa nhau mà sống. Thường ngày đều là hắn...Đều là hắn!" Ả la hét thất thanh mà chỉ vào Trần Nhân, "Đều do hắn ngược đãi! Hắn còn muốn ra tay với Thảo Vũ, Thảo Vũ, Thảo Vũ nhỏ như vậy, ta không nghe hắn...ta là không nghe hắn! Ngươi đừng có giết ta!"
Hổ khẩu của Đông Lâm dính máu, hắn đổi tay cầm đao, lau vết máu vào trên áo. Hắn nhìn Chu thị, như là ở trên phố tùy ý bắt được ánh mắt này. Hắn lau tay đến khi sạch sẽ, hướng Chu thị vẫy vẫy tay.
Lông tóc Chu thị dựng đứng, ả ấn chặt Thảo Vũ, không chịu đến gần. Thảo Vũ ở trong ngực ả giãy giụa, tiểu nha đầu khóc khàn cả tiếng, gọi "Đông thúc". Chu thị hoảng sợ, như ôm cọng cỏ cứu mạng, ghìm Thảo Vũ đến ngạt thở.
"Ta cùng nó tình như mẹ con!" Chu thị hét lên kịch liệt mà khóc ròng nói: "Ngươi tha cho ta...Ngươi không thể giết ta! Nếu ngươi giết ta, hài tử phải làm sao bây giờ? Thảo Vũ nhất định sẽ sợ hãi, cho nên ngươi...Ngươi tha cho ta đi!" Ả một bên khóc một bên đẩy đầu Thảo Vũ, hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933470/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.