Tiếng kêu thê thảm của Tuyết Mị khiến Tịnh Lâm khó có thể mà tập trung, hắn vung tay lên, Tuyết Mị liền bay ngược ra ngoài. Tuyết Mị ngã vào trong tuyết, ngược lại cảm thấy đau đớn hòa hoãn, hắn rất sợ Tịnh Lâm, không dám ở lâu, nhịn đau hóa thành tuyết gấp gáp mà chạy.
Cá chép gấm còn đang che mặt khóc nỉ non, Tịnh Lâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, ngay cả nâng tay xách hắn ra cũng không làm được, chỉ có thể khép hờ mắt, nói.
"Ngươi sao lại nặng vậy"
Cá chép gấm ngẩng đầu, thấy Tịnh Lâm sắc mặt trắng bệch, mi gian đầy vẻ mệt mỏi. Hắn không biết rốt cuộc Tịnh Lâm bị thương nặng đến mức nào, cũng không biết nguyên nhân gì khiến Tịnh Lâm đột nhiên trở nên suy yếu như thế, chỉ là có chút đau lòng, liền giơ tay ôm mặt Tịnh Lâm.
"Tịnh Lâm." Cẩm cá chép khóc nức nở rì rầm, "Ngươi không được chết."
Hắn bây giờ bất quá chỉ mang dáng vẻ của một tiểu đồng, nâng mặt Tịnh Lâm càng lúc càng khổ sở, nghẹn ngào xong lại khóc nấc lên. Nhưng hắn sinh ra đã có vẻ ngoài đáng yêu, khóc lên từng giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống, cũng khiến người khác thương tâm.
"Ta vốn đã là người chết." Tịnh Lâm nặng nề cụp mi, hồi đáp.
"Ngươi sao có thể là người chết được chứ!" cá chép gấm đột nhiên va vào cằm Tịnh Lâm, nước mắt tựa hồ muốn nhấn chìm Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm cảm thấy được cổ áo bị thấm ướt, nước mắt kia trườn qua cổ y, thấm vào gối. Y bỗng cảm thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933453/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.