Cá chép gấm không có quần áo, hắn chỉ có thể dùng áo lót của Tịnh Lâm bọc lấy mình, vạt áo hơn phân nửa kéo trên đất, hắn đi chân trần ở dưới hành lang chạy như bay. Dưới mái hiên có cái chuông đón gió lay động, nó theo tiếng chuông nhảy nhót liên hồi.
Người đá nhỏ đuổi theo hắn, kéo vạt áo lê dưới đất. Cá chép gấm chạy một mạch đến cuối hành lang, chỗ ấy có một hồ nước nhỏ, bên bờ trồng cây bạch quả trăm năm tuổi. Hắn ngồi xổm xuống, lấy tay gẩy nước hồ, bị đông lạnh đến run cầm cập.
"Làm người, là cảm giác như vậy sao?". Cá chép gấm thì thào tự nói. Trải qua một đêm, hắn nói năng lưu loát lên nhiều.
Người đá nhỏ đá cái mông của hắn, cá chép gấm không để ý, nhào một cái tới trước quỳ rạp trên tấm gỗ. Hắn không kịp tức giận, mà là cười ha ha, tay đập lên xuống như đã hiểu.
"Té ngã, là đau như vậy!" Hắn nói.
Hắn vừa mới học được cách chạy, hắn vẫn quen ở trên mặt đất mà quẫy đuôi. Hắn phải học thói quen dùng hai tay mà không phải là dùng vây cá. Hắn ngồi xếp bằng, kéo mở vạt áo. Bàn chân trắng mập đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, hắn cúi đầu chôn trong áo quan sát thân thể của chính mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhỏ giọng thầm thì với người đá nhỏ.
"Người ngoại trừ chân tay, còn có cái khác sao? Trông thật kỳ quái."
Người đá nhỏ không biết nói chuyện, chen chúc một bên nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn vẻ mặt ngây thơ, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933451/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.