Tiểu Thuý thấy Thành Khang rời giường, lập tức đến phòng bếp lấy thuốc đến, khuyên bảo Thành Khang uống.
“Tướng quân, thỉnh uống đi.”
Không để ý tới Tiểu Thuý, Thành Khang chỉ lo cùng Lưu Giai nói chuyện:”“Thi, ngươi ngồi đi, đứng mãi mỏi chân đó.” Thân là bệnh nhân, bây giờ gã còn lo cho người khác.
Thấy người này căn bản không có ý muốn uống thuốc, Lưu Giai đoạt lấy chén thuốc, đưa tới bên miệng Thành Khang.” Uống nó đi. Bằng không ngươi sẽ bệnh chết thật đó. Nhìn bộ dạng ngươi hiện tại, chẳng còn điểm giống con người nữa.” Lưu Giai rất không khách khí chê Thành Khang một phen.
Thành Khang quay đầu đi, không chịu uống.
“Một đại nam nhân, sao lại giận lẫy như thế chứ? Ngươi đừng có nói với ta là vì ngươi sợ đắng, cho nên mới không dám uống thuốc.”
“Ngươi cũng không để ý tới ta, còn uống làm chi nữa, bệnh chết luôn cho rồi. Ta mà khoẻ lại, ngươi sẽ không đến thăm ta nữa. Ta đây tình nguyện không uống thuốc, bệnh nặng một chút càng tốt.”
Không nghĩ tới người này thật chẳng khác gì đứa bé, Lưu Giai thở dài một hơi. Cầm lấy thìa, múc một muỗng đưa đến bên miệng gã, nói:” Nếu ngươi không uống, ta lập tức rời đi.”
Thành Khang nhìn nhìn Lưu Giai, biểu tình kia không phải là đùa, hé miệng, uống.
“Thi chưa bao giờ đối ta hung như thế.”
“Đây là lúc ngươi nên quên Thi đi. Ta nói với ngươi, ngươi cứ nhớ nàng mãi, chỉ khổ mà thôi.”
“Sao có thể quên chứ, mười mấy năm.”
Thấy nước thuốc trong bát đã vơi gần hết, Lưu Giai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the/1582277/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.