Ôm lấy đầu Lâm Phong, cười khổ:” Nếu có người vào thì làm sao đây?”
“Cứ mặc cho bọn họ nhìn.”
“Hắn hôn chỗ nào của ngươi?”
Lưu Giai lấy tay chỉ chỉ vào chỗ kia.” Chính là nơi này.”
“Chỉ có nơi này?”
“Ừ.”
“Thật sự?”
“Sao ngươi lại không tin ta vậy hả?!”
“Đát! Đát!” Vang lên một trận tiếng vó ngựa
Không biết có phải vì Lưu Giai nói chuyện quá lớn tiếng hay không, cho nên con tuấn mã Liệt Hoả mà Lâm Phong cưỡi cho rằng chủ nhân đang bị quở trách, nó vượt qua rào chắn chạy tới.
Đến bên cạnh chủ nhân, liếc liếc Lưu Giai còn hướng hắn phì phì đe doạ, sau đó vẫn yên lặng nhìn Lưu Giai. Đem hai tên đang làm chuyện xấu bị một phen giật thót người.
“A, con ngựa này, mày muốn làm cái gì?” Bị con ngựa trừng Lưu Giai cũng trừng lại nó.
“Liệt Hoả, làm gì vậy?” Lâm Phong vuốt ve đầu ngựa.
Con ngựa lập tức quay đầu lại nhìn chủ nhân, đáp lại chủ nhân vuốt ve.
“Con ngựa chết tiệt, mày đối đãi cũng quá lớn khác biệt đi.”
Lâm Phong nhảy lên lưng ngựa, đưa cho Lưu Giai một bàn tay.” Đến. Chúng ta hồi quân doanh đi.”
“Ê, ta không muốn ngồi như vậy, thế này sao tính là cưỡi ngựa được.”
“Ngươi căn bản không biết cưỡi ngựa, ngồi như vậy an toàn hơn.”
“Ngồi như vậy, vừa đi ra ngoài, người khác sẽ thấy, rất kỳ quái.”
“Ngươi cho dù không ngồi như thế, mọi người vẫn sẽ nhìn. Mà cái này có gì kỳ quái đâu.”
Không để ý tới ý kiến phản đối, đem Lưu Giai kéo lên lưng ngựa, chân khoá ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the/1582272/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.