“Ngươi có biết khi Tiểu Thúy nói với ta, ngươi muốn đi tìm cái chết, ta có bao nhiêu lo lắng không?”
Thông qua độ mạnh yếu mà người này ôm mình, Lưu Giai biết tên này tuyệt đối rất khó chơi, muốn thoát thân dường như không dễ. Không lẽ gã là một tên si tình? Như vậy, chính mình sau này không phải là thường xuyên bị đeo bám. Lưu Giai lo lắng a.
“Ta không có muốn đi tự sát. Ngươi trước buông, ngươi ôm ta rất khó chịu.”
“Làm đau ngươi sao? Nghe nói ngươi bị thương, là bị thương như thế nào? Hiện tại vết thương còn đau hay không? Đến, làm cho ta xem xem.”
Lại xem, không phải chứ, sao ở đây lại có lắm người thích xem vết thương của người khác như thế.
“Không cần, Phong đã giúp ta xử lý qua, hiện tại đã không có gì đáng ngại.”
Thành Khang ra sức bắt lấy hai tay Lưu Giai.
“Ê, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên…”
“Phong?! Ngươi kêu hắn là Phong?!”
“Rất đau, buông tay coi.”
“Sau này không được gọi tên hắn nữa.”
Thành Khang thật sự siết tay Lưu Giai rất đau, bất đắc dĩ, Lưu Giai cũng không dám phản kháng.
Nghĩ đến chính mình đem Lưu Giai doạ sợ, Thành Khang thái độ lập tức mềm hoá:” Thi, có bị doạ đến hay không?”
Đương nhiên là có, đến lượt ta biến đổi sắc mặt, nhìn ngươi có thể bị ta doạ sợ hay không.
“Không có, sao lại bị doạ sợ chứ. Ha ha.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đã thật lâu không có gặp mặt, Thi có nhớ ta hay không?”
“Đương nhiên là có, ha ha.” Trả lời khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the/1582270/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.