Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lưu Giai tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Hắn mở mắt liền thấy một tấm lưng rộng lớn, nhìn kỹ liền biết đây là lưng của Lâm Phong. Trong lòng kêu to không ổn, hắn định lặng lẽ rút tay đang ôm Lâm Phong về, rồi mới xuống giường. Tay vừa mới động, người đưa lưng về phía mình đã nói:” Tỉnh.” Lâm Phong xoay người nhìn Lưu Giai.
Ngồi dậy, Lưu Giai có điểm ngượng ngùng hỏi:” Ta…… Vì cái gì……”
“Còn không phải ngươi nửa đêm mò lên giường, còn làm ta giật mình thức giấc.” Lâm Phong mặt không hồng, khí không suyễn nói mạnh miệng.
“Là như thế a. Kia thật đúng là ngượng ngùng .” Thấy Lâm Phong hình như không còn giận, nói:” Không tức giận sao?”
“Tức giận, sao lại không giận chứ, ta còn phạt ngươi nữa kìa.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng không có sắc mặt giận dữ.
“Ta sẽ giúp ngươi làm nằm vùng, vậy ngươi đừng giận nữa. Huống hồ nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà giận hoài, ngươi dù sao vẫn là tướng quân, khí lượng sao có thể nhỏ như thế. Sẽ bị mọi người chê cười.”
“Giúp ta cùng gạt ta là hai việc khác nhau, con người của ta là thưởng phạt phân minh.”
“Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào? Thiếu nợ thì phải trả tiền, còn gạt người thì phải làm sao đây?”
“Làm cho ta ăn ngươi, ta sẽ tha thứ ngươi.”
“Còn ăn, ngươi cũng biết ta là con trai, còn ăn cái gì?!”
Đem Lưu Giai kéo đến bên người, ghé vào lỗ tai hắn thì thào vài câu. Chỉ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the/1582265/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.