“Ngươi là quân tử. Ngươi sẽ không xằng bậy.” Trong lòng đang tính toán nếu chính mình cùng y một đấu một, cơ hội không bị trọng thương là bao nhiêu. Nhưng kỳ thật không cần suy nghĩ cũng biết tuyệt đối là đánh không lại tên này. Vì sao ư? Trước không nói đến vóc dáng cao có ưu thế hay không, cũng không kể đến hình thể khác nhau thế nào. Chỉ cần nghe đến danh hiệu của đối phương là tướng quân, sức chiến đấu đã trên 60% rồi. Giống như khi ngươi biết rõ đối phương là cảnh sát, ngươi còn dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo sao.
“Ngươi không cần sợ hãi, ta chẳng qua chỉ muốn dạy ngươi hôn môi như thế nào mà thôi.” Ánh mắt mị thành một đường, khoé miệng cũng lộ ra mỉm cười.
” Ta kiên quyết không học, ta không cần ngươi dạy ta! Cũng không muốn học!”
“Ngươi có biết hôn môi là chuyện trọng yếu nhất của vợ chồng khi ở chung không?”
“Ta không biết! Hơn nữa chúng ta cũng không phải vợ chồng. Ta không cần học!”
Đem Lưu Giai ấn ngồi xuống ghế,” Ta nói muốn dạy là dạy, nhắm mắt lại!”
“A, không cần!”
“Cần!”
Bả vai bị nắm thật sự đau, từ chối thật lâu cũng không có biện pháp thoát khỏi tên quỷ này. Biết có giãy dụa thêm nữa cũng vô dụng, hơn nữa bình thường nếu ngươi càng phản kháng y lại càng muốn chinh phục. Nhắm nghiền hai mắt lại. Hung hăng nói:”Khốn kiếp, muốn hôn ngươi mau một chút, hôn xong rồi chúng ta lập tức lên núi.” Quên không biết vĩ nhân hỗn đản nào từng nói qua ” Lui một bước trời cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the/1582246/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.