“Hắn có người yêu thì bắt con ta làm gì? Làm hoa đồng à?” Lâm Tử Mặc hừ, vô cùng khó chịu hành vi này của Vu Lê.
Tiêu Thế Ôn liếc nhìn Lâm Tử Mặc liếc, tỏ vẻ khinh bỉ chỉ số thông minh của y. “Vu Lê có người yêu, đương nhiên muốn thoát khỏi thân phận này, cho nên hắn cần tìm một người thừa kế.”
Lâm Tử Mặc ngây người, tự an ủi: “Con ta không ngu đâu nhỉ, chắc chắn nó sẽ không đồng ý.”
“Cái này chưa chắc, Vu Lê rất giỏi gạt người, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không bị hắn quay tận năm năm.”
“Lừa gạt tiểu hài tử mà hắn cũng có thể làm được, thật không phải là người.” Lâm Tử Mặc phẫn hận nói.
“Hắn vốn không phải là người,“ Tiêu Thế Ôn không khách khí đánh giá nhân phẩm Vu Lê. “Nhưng Tiểu Tiểu Tô là cháu hắn, dù thế nào hắn cũng sẽ hỏi qua ý kiến của các ngươi.”
“E là hắn đã nắm chắc, cho nên mới muốn hỏi ý kiến của chúng ta.” Diệp Nhiên Tiêu hừ lạnh, hiểu rõ chân tướng rồi.
Buổi tối ba người khó khăn lắm mới đến gần Vu tộc, bởi vì Vu Lê đã căn dặn, cho nên đã có hai hạ nhân đứng đợi ở cửa ra vào Vu tộc.
“Ba vị xin mời theo ta.”
Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu liếc nhau. Diệp Nhiên Tiêu giữ chặt tay Lâm Tử Mặc, dẫn y vào.
Ở phía sau Tiêu Thế Ôn u oán chằm chằm vào hai người đang nắm tay, cảm thấy có phải mình cũng nên tìm một mùa xuân thứ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the-xung-hi-se-sinh-con/3275739/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.