“Đúng vậy, Mặc Mặc, ngươi có tiểu bảo bảo rồi.” Kỳ Lân không biết trong lòng Lâm Tử Mặc đang bão tố đầy trời, chỉ biết mình lại sắp có thêm bạn để chơi rồi, vui vẻ lắm lắm.
Nó có thể dẫn tiểu bảo bảo đi bắt cá, đi hái trái cây...
Đại Béo và Nhị Béo trợn mắt há mồm nhìn Lâm Tử Mặc: “Mặc Mặc ngươi không phải công hả!”
Lâm Tử Mặc phản bác: “Ta đương nhiên là công, không đúng, ta đương nhiên là một nam nhân đích thực!”
Tiến lên vài bước, Lâm Tử Mặc xốc Kỳ Lân lên, dữ tợn hỏi: “Loại chuyện này không thể nói lung tung, ta là một đại nam nhân!”
Mẹ kiếp, cho dù ta là cái kia, cũng không thể mang thai mới đúng.
Tỳ Hưu thấy Kỳ Lân bị xách, đau lòng chạy tới, tông vào chân Lâm Tử Mặc.
Sức của Tỳ Hưu không nhỏ, Lâm Tử Mặc không đứng vững, lảo đảo vài bước.
“Ngươi là Thánh tử, có tiểu bảo bảo đương nhiên không có gì ly kỳ.” Tỳ Hưu nói.
Thánh tử? Lâm Tử Mặc lại đần mặt ra.
Kỳ Lân há mồm cắn lên lông mao của Tỳ Hưu, tuy chỉ gặm được toàn lông nhưng vẫn vô cùng khí thế: “Trong bụng Mặc Mặc có tiểu bảo bảo rồi! Không cho phép huynh tông vào hắn! Lỡ như tông hỏng thì làm sao?!”
Tỳ Hưu khinh bỉ Lâm Tử Mặc yếu ớt: “Loài người đúng là sinh vật yếu ớt.”
Lâm Tử Mặc ra sức sờ soạng bụng của mình, bụng không căng đầy giống như trước, thịt núc ních, mềm mềm.
Trước kia Lâm Tử Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the-xung-hi-se-sinh-con/3275730/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.