Lúc ấy hoàn cảnh hỗn loạn, tiếng người huyên náo, An Thanh chỉ nghe được có người kêu tên cậu, về phần nói gì thì An Thanh thật sự không nghe thấy.
An Ôn được binh lính đỡ dậy, tức giận đẩy người đỡ gã ra, khập khiễng leo lên ngựa.
“Quay về!” An Ôn nhịn đau rống to hạ lệnh, vung roi cưỡi ngựa về, quân đội theo sát phía sau.
An Thanh rất vui vẻ chạy đến chỗ Nam Thần, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét.
Nam Thần lại hừ lạnh, cả ánh mắt cũng không thưởng cho An Thanh, đi trước.
Nụ cười của An Thanh cứng đờ, không biết sao vậy, mấy ngày nay không phải đều tốt sao? Tại sao lại đột nhiên không để ý đến cậu?
Mấy người Nam Duy phái tới bảo vệ An Thanh đều được Nam Duy thận trọng lựa chọn, bởi vì hắn cũng không hiểu chủ tử mình rốt cuộc có ý gì.
Vì vậy người được chọn đều rất lanh lợi, mấy người kia xem xét đã cảm thấy Cung chủ cùng hoàng tử tiểu bất điểm này có mối quan hệ không tầm thường.
An Thanh cưỡi ngựa đuổi theo, Nam Thần sợ An Thanh đuổi quá sức sẽ bị ngã ngựa nên dần dần thả chậm tốc độ.
Hai người sóng vai đi, An Thanh thử hỏi: “Thần Thần, ngươi sao vậy?”
Thần Thần?! Nội ứng ẩn núp phía sau đều trừng to mắt, nổi hết cả da gà, xưng hô này cũng quá buồn nôn rồi.
Nam Thần lơ đãng liếc mấy người sau lưng, họ đều quay đầu nhìn trời xem hoa ngắm cỏ, chứ không nhìn An Thanh và Nam U.
Nam U trầm giọng nói: “Vừa rồi người thấy kẻ kia thế nào?”
“Kẻ nào?”
“Là kẻ vừa rồi gọi tên ngươi đấy.”
An Thanh bừng tỉnh hiểu ra: “Hắn hả, hắn là người Văn quốc, là địch nhân của chúng ta, ta thấy phải giết chết hắn, bất quá hắn có vẻ rất lợi hại, ta chắc chắn đánh không lại hắn.”
Nam Thần vừa nghe hai từ “giết chết” này bỗng vui vẻ, xem ra An Thanh không có ý gì với Văn Sênh, nên giọng điệu của hắn nhẹ hơn rất nhiều: “Người nọ võ công cao cường, ngươi đương nhiên không phải là đối thủ.”
Trở lại phòng, Nam Thần vừa ngồi xuống một lát, cả thân gia bối cảnh của Văn Sênh đều lần lượt bị đưa tới.
Văn Sênh, Đại hoàng tử Văn quốc, vua tương lai của Văn quốc.
Nam Thần nhìn lướt qua một lần, đúc ra kết luận, túc trí đa mưu, ra bài không theo lẽ thường, nhưng sau này tuyệt đối sẽ là một đấng minh quân.
Hoàng đế Văn quốc bây giờ, cha Văn Sênh, là từ sơn dã từng bước một leo đến ngôi vị hoàng đế, rất được lòng dân, nếu không thì Văn quốc không thể từ một quốc gia nhỏ nhanh chóng phát triển cho tới bây giờ, thậm chí cũng có thể uy hiếp được An quốc.
Hơn nữa, Hoàng đế Văn quốc nơi nơi suy nghĩ cho dân chúng, còn Hoàng đế An quốc An Yến thì kém xa rồi.
Nam Thần vĩnh viễn không thể quên được sắc mặt đáng ghê tởm của An Yến, bằng không hắn cũng sẽ không. . .
Nam Thần biết đi thăm dò Văn Sênh. Văn Sênh không ngốc, đương nhiên cũng biết đường thăm dò Nam Thần.
Chỉ có điều kết quả tra được khiến Văn Sênh rất bất mãn.
“Không tra được gì?” Văn Sênh hỏi lại Văn Trần.
Văn Trần cũng không ngờ là sẽ không tra gì, nhưng sự thật chính là như thế.
Văn Sênh tức giận muốn lật bàn, vậy càng xác định phán đoán của mình.
Nội gián của Văn Sênh ở An quốc có thể tra được bất kỳ ai, ngoại trừ hai nơi.
Một người là Quân Nhiên các, một người là Nam U cung.
Nam Thần xem ra không phải là người thường, mà trên người có khí thế thuộc về thượng vị giả, nếu không phải là Quân Nhiên các thì chính là người của Nam U cung.
Tình địch của mình rất cường đại, Văn Sênh như được khơi dậy cảm giác chinh phục, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được muốn cùng Nam Thần đánh một trận cho đã.
Về phần tiền đặt cược, con tiểu bạch thỏ đó là tốt rồi.
Văn Sênh nhớ tới đôi mắt to trợn tròn của An Thanh, cực kỳ đáng yêu, đè ngã một con thỏ con trắng bản tính sợ hãi, nhút nhát rụt rè như vậy, hương vị khẳng định không tệ.
Mấy ngày nay Diệp Minh đều không về nhà, không phải bởi vì trầm mê trong hương sắc, mà là vì chuyện làm ăn xảy ra vấn đề nên bận tối mày tối mặt.
Tất cả thương gia có quan hệ làm ăn với Diệp Minh đều bội ước, muốn ngưng hẳn sự hợp tác với Diệp gia.
Quan hệ hợp tác không còn, có nghĩa là lợi nhuận của Diệp gia cũng mất, lợi nhuận mất thì duy trì cuộc sống của đại gia đình thế nào? Mấy ngày nay Diệp Minh bận đến độ nóng trong người, ngoài miệng nổi lên mấy cục mụn nước.
Vài nhi tử của Diệp Minh kể cả Diệp Lâm, đều là mấy đứa không được việc, chỉ biết ăn uống vui chơi, về chuyện làm ăn thì chẳng ai quan tâm.
Tuy nhiên, việc này cũng có liên quan đến Diệp Minh. Diệp Minh là phường ích kỷ, dù là con của mình cũng phải đề phòng, từ trước đến nay sổ sách chỉ có mình ông ta có thể đụng vào, tiền đều do ông ta quản lý.
Diệp Minh đi đến từng nhà, tỏ thành ý cùng họ hợp tác, hơn nữa cố gắng thuyết phục thương nhân thanh lý các thiệt hại.
Tất cả các thương gia đều đoán được, thái độ vô cùng kiên quyết, quyết đoán lấy kim đền tiền bội ước cho Diệp Minh, sau đó đuổi người ra khỏi cửa.
Trong đó một nhà có quan hệ khá tốt với Diệp Minh, lén để lộ ra tin tức cho ông ta: “Diệp lão đệ à, giải trừ hợp tác quan hệ với ngươi không phải là ý của ta, nhưng mà, ta cũng chỉ làm ăn nhỏ, ta còn cần mạng nữa.” Diệp Minh biến sắc: “Xin chỉ giáo?”
“Diệp lão đệ à, ngươi đã làm chuyện gì không hay rồi, sao lại đắc tội Quân Nhiên các, không phải ngươi muốn chết chứ? Tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, người nọ lập tức đóng sầm cửa lại, coi Diệp Minh như ôn dịch.
Quân Nhiên các? Thính Phong cục cường đại như thế nhưng lại chỉ là một phân cục của Quân Nhiên các mà thôi, càng đừng nói gì tới thế lực của Quân Nhiên các.
Diệp Minh không hiểu mình đắc tội với người Quân Nhiên các khi nào, chẳng lẽ là Diệp Nhiên Tiêu?
Thế nhưng, Diệp Nhiên Tiêu chỉ có mối liên hệ với Thính Phong cục, sao có thể liên quan đến cả Quân Nhiên các?
Diệp Minh nghiêm mặt về nhà. Ông ta vốn đã nhẫn nhịn cơn tức trong bụng, trở về thấy đại phu nhân đang thưởng thức đồ trang sức vừa mua hôm nay thì lửa giận càng ngút trời.
Lập tức bước lên vứt hết đồ trang sức xuống đất, ông ta giận dữ hét: “Mua mua mua, cả ngày chỉ biết mua! Diệp gia sắp tiêu rồi bà có biết hay không!”
Đại phu nhân cũng nổi điên: “Thế nào? Ông ra ngoài tìm nữ nhân được, còn tôi thì không được ra ngoài mua đồ trang sức à?”
“Hiện tại Diệp gia sắp tiêu tùng rồi, bà còn lôi mấy chuyện cũ ra nói có ý nghĩa gì?!” Diệp Minh tức đến đỏ mặt tía tai.
Đại phu nhân nghe nói Diệp Minh đắc tội Quân Nhiên các, cũng biết Quân Nhiên các đáng sợ, cảm tình phu thê là cái gì chứ, mạng mới là quan trọng nhất.
Đại phu nhân thản nhiên nói: “Đúng là không có ý nghĩa, vậy thì nói chuyện có ý nghĩa đi, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ phu thê thôi!”
Trên trán Diệp Minh nổi gân xanh: “Bà nói cái gì?!”
Ngày hôm sau, lúc đến phòng bếp tìm đồ ăn, Lâm Tử Mặc mới biết được chuyện Diệp Minh hưu đại phu nhân.
Lâm Tử Mặc sợ đần cả người, tranh thủ chạy về “tám” tin động trời này với Diệp Nhiên Tiêu.
Diệp Nhiên Tiêu dường như không kinh ngạc: “Ngươi cảm thấy Diệp Minh không nên hưu đại phu nhân sao?”
Lâm Tử Mặc lắc đầu: “Chuyện giữa bọn họ không liên quan đến ta, ta chỉ cảm thấy việc này quá đột ngột.”
“Mâu thuẫn đã sớm tích lũy từng chút một, còn thiếu một cú huých thôi, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ là đủ để nổ mạnh.” Diệp Nhiên Tiêu phân tích quan hệ giữa đại phu nhân và Diệp Minh tương đối thấu đáo.
Nếu ngày thường Diệp Minh đối tốt với đại phu nhân một chút, không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đại phu nhân cũng không trở nên tuyệt tình như hôm nay.
“Chẳng qua ta cảm thấy mấy ngày nay có điểm là lạ, bầu không khí ở Diệp phủ có vẻ bị đè nén rất nhiều.” Lâm Tử Mặc còn chưa biết mấy vụ buôn bán ở Diệp gia xảy ra chuyện.
Diệp Nhiên Tiêu cũng không tính nói, mà chỉ hỏi: “Tử Mặc có muốn chuyển ra ngoài ở không?”
Lâm Tử Mặc đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui mừng, vẻ mặt rất sinh động: “Có thể chuyển ra không?”
“Đương nhiên có thể.” Diệp Nhiên Tiêu sờ cằm: “Chỗ bên ngoài ta đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể vào ở.”
Lâm Tử Mặc bắt đầu kích động, tuy Diệp phủ rất lớn, ăn uống cũng không thiếu nhưng Diệp Minh cùng đám phu nhân thật sự đáng ghét, có thể chuyển ra nhất định là không thể tốt hơn rồi.
Có nhà của mình, Lâm Tử Mặc có thể thỉnh thoảng đón gia đình hổ cha hổ mẹ tới ở cùng, không cần lo lắng sẽ bị người ngoài biết rõ y biết thú ngữ. Hổ Đại chơi một ngày ở đây rồi được Lâm Tử Mặc đưa về. Diệp phủ lắm thầy nhiều ma, y rất sợ tiểu Hổ sẽ bị người bắt mổ bụng.
Diệp Nhiên Tiêu cẩn thận nhìn biểu cảm của Lâm Tử Mặc, biết rõ Lâm Tử Mặc vô cùng vui vẻ đối với chuyện chuyển ra ở riêng.
“Khi nào chúng ta có thể chuyển đi?” Lâm Tử Mặc không thể chờ được, hỏi.
Diệp Nhiên Tiêu buồn cười nói: “Hiện tại chuyển ra cũng không thành vấn đề.”
“Không nên không nên, hay để ngày mai rồi chuyển, ta phải sắp xếp đồ đạc một chút.” Lâm Tử Mặc lắc đầu.
“Mấy món này không cần thu dọn, đến nhà mới ta thay mới toàn bộ cho ngươi.” Diệp Nhiên Tiêu chỉ y phục chăn mền vân vân.
Còn Lâm Tử Mặc muốn thu dọn là những món đồ chơi do Diệp Nhiên Tiêu tặng cho y, y muốn đóng gói toàn bộ đưa qua nhà mới.
“Cho dù thay mới nhưng những món này ta không muốn ném đi.” Lâm Tử Mặc nghiêm mặt, nghiêm túc ôm chặt rối gỗ Đại Béo Nhị Béo.
Diệp Nhiên Tiêu mới nhận ra, hóa ra đồ đạc mà Lâm Tử Mặc muốn mang theo là chỉ những món đồ chơi này.
“Sau này ta sẽ mua cho ngươi nhiều hơn.” Diệp Nhiên Tiêu mỉm cười.
Đại Béo và Nhị Béo chơi ở ngoài đã rồi, đói bụng mới nhớ tới đi tìm Lâm Tử Mặc.
Kết quả vừa đến đã thấy Lâm Tử Mặc đang thu dọn đồ đạc, Đại Béo và Nhị Béo hoảng sợ, liên tục bay trên vai Lâm Tử Mặc.
“Mặc Mặc Mặc Mặc! Ngươi muốn đi sao?!”
“Có phải là nam nhân của ngươi ức hiếp ngươi! Có phải vì ngươi quá dễ ăn nên bỏ ngươi rồi!”
Lâm Tử Mặc thật bội phục sức tưởng tượng của hai con chim này, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ cùng Nhiên Tiêu đổi chỗ ở mới thôi, có gì đáng ngạc nhiên.”
Đại Béo và Nhị Béo lập tức khóc kêu trời gọi đất, trách Lâm Tử Mặc không có lương tâm, vứt bỏ chúng nó, không cần chúng nữa.
Lâm Tử Mặc đen mặt giải thích: “Ồn ào cái gì? Chúng ta dọn qua nhà mới nhưng đâu có nói sẽ không cho các ngươi đi.”
Đại Béo và Nhị Béo vừa nghe chúng nó còn có thể đi ăn ké thì im bặt, quả thật có tố chất diễn trò!
“Hơn nữa đến nhà mới, không ai có thể trói buộc các ngươi, các ngươi có thể mang rất nhiều rất nhiều bằng hữu tới.”
Vừa nghe có thể đưa bằng hữu tới, Đại Béo và Nhị Béo đều vui vẻ uốn éo cái mông mập của mình, nhân duyên ở bên ngoài của chúng nó cực kỳ tốt, ai không biết chúng nó là đôi chim tương tư song Béo chứ.
Lâm Tử Mặc nghĩ ngày mai đi xem nhà mới xong, sau đó phải ra đường mua vài món đồ để trang trí cho căn phòng nhỏ của y thật đẹp.
Sau khi quyết định chuyển ra, Diệp Nhiên Tiêu vốn muốn chủ động đi tìm Diệp Minh để nói với ông ta, không ngờ Diệp Minh đã tìm tới cửa.
“Có việc?” Diệp Nhiên Tiêu nghiêm mặt nói, Lâm Tử Mặc không ở đây, hắn không cần khách khí với Diệp Minh.
Diệp Minh giật mình, lập tức nói: “Quân Nhiên các có phải liên quan đến ngươi.”
Diệp Nhiên Tiêu không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào? Có phải rất muốn giết ta?”
Mắt Diệp Minh đỏ ngầu, siết chặt tay phát ra tiếng răng rắc, nhìn ra được ông ta đang cố gắng kiềm chế, nhưng lời nói ra lại đầy van nài.
“Ta cầu con, nể tình ta là phụ thân của con, hạ thủ lưu tình đi.”
Diệp Nhiên Tiêu cười lạnh, giọng nói đạm mạc: “Ta chưa từng có một người cha tốt như ông.”
Ngày thứ ba, Lâm Tử Mặc dọn tới nhà mới thì Diệp gia triệt để “vỡ trứng”, Diệp Minh mắc nợ, trốn đông trốn tây khắp nơi, sợ bị kẻ thù tìm được.
Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều dẫn theo hài tử trở về nhà mẹ đẻ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, đại phu nhân đột nhiên trúng thất tâm phong [1], trở nên điên dại, ngay cả Diệp Lâm cũng ghét bỏ bà ta vướng víu, ném bà ta ra bên ngoài chẳng thèm quan tâm.
[1] thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn. Loại chứng bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, điện ảnh và trong phim truyền hình, cho nên người ta có một loại hiểu biết chính xác, cũng là hiểu biết đặc biệt đối với chuyện này. (baidu)
Mỗi ngày Đại phu nhân đều bữa đói bữa no, chỉ có thể kiếm sống nhờ lượm lặt rác thải.
Nhị phu nhân và Tam phu nhân tốt hơn đại phu nhân một chút, mặc dù mọi việc không thuận, thời gian kham khổ, nhưng tốt xấu có thể được ăn đồ sạch sẽ.
Nhưng cái này còn chưa đủ, Diệp Nhiên Tiêu phải từ từ tra tấn bọn họ đến chết mới thôi.
Sau khi thương lượng cùng Diệp Nhiên Tiêu xong, Lâm Tử Mặc quyết định mời đám bạn tốt của Đại Béo và Nhị Béo, cả gia đình hổ cha hổ mẹ đến dùng cơm.
Diệp Nhiên Tiêu vốn yêu động vật nên không có gì dị nghị.
Tuy vậy, Lâm Tử Mặc không ngờ rằng Đại Béo và Nhị Béo thoạt nhìn không “tai to mặt lớn” gì, nhưng lại có không ít bằng hữu, chẳng những hình thể lớn nhỏ không đồng đều, mà mẹ nó thật sự con gì cũng có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]