Đông Phương Bác Diễn ánh mắt ám trầm, hắn xuất thân giàu có, trước nay đều hưởng thụ thứ tốt nhất, độc nhất vô nhị, chưa bao giờ có người dám chiếm giường của hắn. Qua ngủ phòng cho khách? Không, làm gì có người nắm giữ huyết mạch kinh tế nào lại ngủ phòng cho khách! Đông Phương Bác Diễn vào phòng lấy áo tắm, đi rửa mặt. Sấy tóc xong, hắn phát hiện Nguyên Triều Vũ thay đổi phương hướng, vẫn là hình chữ Đại (大),nhưng chân tùy ý mà gác lên cái gối thêu kim long của hắn! Này là quá đáng lắm rồi đấy! Hắn chạy nhanh đến bên giường kéo phựt chiếc gối rồi ném xuống đất. Nhìn cũng giống người ăn ở sạch sẽ, sao lại gác chân lên gối bao giờ không! Đông Phương Bác Diễn đè nén cảm xúc đang dâng trào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường. Nghĩ xem nên nằm xuống hay không, bên cạnh là bàn chân của Nguyên Trì Vũ, kiềm chế một chút cuối cùng cũng nằm xuống ngủ. Cuối cùng, hắn cùng Nguyên Triều Vũ nằm trên giường, mỗi người một đầu. Bởi vì tư thế ngủ của Nguyên Triều Vũ vô cùng xấu, đã nằm hình chữ đại nên diện tích giường dù lớn thì cũng trở nên chật, Đông Phương Bác Diễn chỉ có thể nằm gọn bên mép giường, hai tay đặt lên ngực. Nửa đêm, Đông Phương Bác Diễn bị đá đến tỉnh giấc. Đông Phương Bác Diễn bực bội ngồi dậy, phát hiện Nguyên Triều Vũ lại đổi tư thế! Chân Nguyên Triều Vũ không chút ý tứ gác lên ngực Đông Phương Bác Diễn. Đông Phương Bác Diễn bò qua lay Nguyên Triều Vũ dậy. Nguyên Triều Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt vô (số) tội hỏi: "Làm sao vậy?" Đông Phương Bác Diễn: "Cậu ngủ cái kiểu gì đấy!" Nguyên Triều Vũ ngáp một cái: "Xin lỗi, tư thế ngủ của em không tốt, hay thích nhích tới nhích lui,anh có thể qua phòng bên cạnh ngủ mà." "Vì sao không phải là cậu?!" Đông Phương Bác Diễn sắc mặt không tốt, mang theo ý uy hiếp. Nguyên Triều Vũ bình thản nhìn ánh mắt hung ác của hắn, nhớ đến người ban ngày kêu Vương thị phá sản mà mặt không đổi sắc, nhanh tay kéo áo tắm, để lộ ra cái bụng nhỏ đang hơi nhô lên, vuốt bụng ủy khuất mà nói: "Trong bụng em còn đang chứa một bé con, rất vất vả đó." Cho rằng tui không biết à? Phòng bên cạnh cái giường có chút éc, đệm thì cứng! Trong bụng tui còn chứa con của anh đó, lại còn tranh giường với tui hả! Áo tắm màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của thiếu niên. Ánh mắt Đông Phương Bác Diễn không rõ ý vị mà trừng mắt nhìn Nguyên Triều Vũ ba giây, sau đó hậm hực đứng dậy đi ra khỏi phòng Nhân viên phục vụ ở phòng trực ban tò mò ngó đầu hóng hớt, trong lòng tràn ngập dấu chấm hỏi,sao ngài ấy lại qua phòng ngủ cho khách? Đông Phương Bác Diễn so với những doanh nhân thành đạt hay nhân viên văn phòng cũng chả khác nhau mấy, đều là loại ngủ ít, 6 giờ sáng dậy đi làm. Dậy trước dự định nửa tiếng, sau đó Đông Phương Bác Diễn đi ăn sáng rồi qua phòng tập thể hình. Đông Phương Bác Diễn đang tập thể dục, đột nhiên nghe được Nguyên Triều Vũ kêu: "Chồng ơi,sao em không thấy đôi dép lê nào thế?" "Chồng ơi, anh ở đâu thế?" "Chồng ơii ~" "Anh iu ơiii ~" Đông Phương Bác Diễn: "......" Hắn đi đến phòng ngủ, nói: "Dép lê đặt đằng kia."Trên người mặc một bộ quần áo thể thao, cơ bắp còn vương một tầng mồ hôi mỏng. Phòng ngủ này chỉ có một đôi dép lê, tối hôm qua Nguyên Triều Vũ tắm xong thì đặt bên mép giường, sau đó Đông Phương Bác Diễn xài rồi đem qua phòng cho khách nên Nguyên Triều Vũ không tìm thấy dép lê. Nguyên Triều Vũ ngồi ở mép giường, đùi khép lại, đôi chân lắc lư, bĩu môi nói: " Nhà giàu khiếp mà chả có đôi dép lê nào! Em muốn ăn sáng, bé con đói bụng rồi." Nguyên Triều Vũ lắc lư cái eo, ưỡn cái bụng nhỏ làm nó càng rõ ràng hơn. Đông Phương Bác Diễn: "......" Hắn liền qua phòng cho khách đem dép lê về, ném trước mặt Nguyên Triều Vũ Nguyên Triều Vũ đi dép xong vẫn còn khó chịu: "Dép hơi to, em đi tạm thôi đấy." Nguyên Triều Vũ cảm thấy chân hắn phải to hơn mình ít nhất 4 size, giày to vầy dễ ngã lắm à nha, trong bụng còn mang bé con, phải đi cẩn thận thôi. Đông Phương Bác Diễn khó chịu nhắm hai mắt, đi ra ngoài phân phó nhân viên phục vụ, chuẩn bị thêm vài đôi dép đặt trong phòng. Nguyên Triều Vũ rửa mặt xong, mặc độc cái áo choàng tắm cùng đôi dép lê ra ăn sáng, một thân đồ màu đen càng làm cơ thể Nguyên Triều Vũ trở nên nhỏ bé, yếu ớt. Nhân viên phục vụ ân cần hỏi: "Bữa sáng ngài muốn ăn cái gì?" Nguyên Triều Vũ nói: "Tôi muốn ăn bánh quẩy." Nhân viên phục vụ lộ vẻ khó xử, tuy bữa sáng họ chuẩn bị rất phong phú, nhưng mà không có bánh quẩy. Nguyên Triều Vũ nhìn ra được nhân viên phục vụ đang khó xử, nói: "Anh ấy ăn như thế nào thì cho tôi một phần y hệt là được." Phục vụ nhân viên mỉm cười, nói: "Ngài chờ một lát nhé." Sau đó mang sang một phần bữa sáng, chỉ có cà phê và sandwich trứng. Nguyên Triều Vũ thất vọng, mấy người có tiền đều ăn kiểu này à? Nguyên Triều Vũ bưng cốc cà phê lên ngửi thử, chắc đây là cà phê xịn đấy, cơ mà chắc cũng giống đồ pha sẵn? Nguyên Trình Vũ đang lè lưỡi định nếm thử thì cái ly trên tay bị đoạt mất. Đông Phương Bác Diễn nghiêm khắc nói: "Cậu không biết mang thai không thể uống cà phê sao?" Đôi mắt Nguyên Triều Vũ ầng ậc nước, nũng nịu nói: "Em chỉ muốn ăn sáng cùng anh thôi mà." Đông Phương Bác Diễn lần nữa hít sâu, đem cà phê trả vào khay của nhân viên phục vụ, nói: "Cho đổi ly sữa bò." "Vâng, phiền tiên sinh chờ một lát." Nhân viên phục vụ trở lại phòng bếp, đúng lúc đó chạm mặt một nhân viên vừa dọn phòng ngủ về. Hai người nhỏ giọng thì thầm. "Bên phòng ngủ lớn ý, chăn rớt hết trên đất, ga giường thì nhăn nhúm, gối cũng bay luôn.... còn phòng ngủ nhỏ vẫn gọn gàng lắm..." "Oa...... Tối hôm qua đã xảy ra cái gì?" "Không phải Thái thái vẫn đang mang thai à?" "Khó trách, tối hôm qua tiên sinh bị đày đi phòng ngủ nhỏ á." "Cái gì?Sao tôi không biết." "Khi đó cô đang ngủ, tầm 3 giờ sáng, tiên sinh nổi giận đùng đùng đi sang phòng ngủ nhỏ!" "Oa, nổi giận đùng đùng,vậy là Thái thái không cho......?" "Không có khả năng, cô vừa nói khăn trải giường chăn loạn tùng phèo, gối ném xuống đất còn gì?" "Ây da, chẳng lẽ......Thái thái không có hứng?" "Có khả năng, nghe nói thời gian mang thai ổn định có thể làm được...... Nhưng được quá độ." "Thái thái vất vả quá, đang mang thai lại còn phải hầu hạ tiên sinh." "Vừa mới rồi còn bị tiên sinh mắng kìa." ...... Nguyên Triều Vũ uống sữa, phát hiện ra sữa bò này ngon hơn hoại mình từng mua nhiều, đúng là có tiền có khác, uống vào thấy sang hẳn. Nguyên Triều Vũ uống xong một ly, dù sao không mất tiền nên lại uống thêm ly nữa, uống đến mức căng hết cả bụng. Không cần phải đào tạo 996 thực tập sinh nữa nên Nguyên Triều Vũ vô cùng nhàn nhã, ăn no rồi lại leo lên sopha bấm điện thoại. Đông Phương Bác Diễn ngồi bên cạnh giống như hôm qua đang họp video. Hắn nói: "Hợp đồng dưới 5 tỷ không cần hỏi ý kiến tôi." "Lấy 10 tỷ ra ép tập đoàn UL phá sản đi!" Nguyên Triều Vũ: Không phải vị này được thiết lập tính cách lạnh nhạt à? Sao giờ lại cáu bẳn thế, OOC vl." Di động chợt rung, Nguyên Triều Vũ nhìn màn hình, thấy là người đại diện. Anh Trần: Tổ tông của tôi ơi, lạy ngài! Chú vẫn còn muốn làm việc hả? Tuỳ tiện bảo vị tiên sinh kia một tiếng, chú muốn gì chả được" Trần ca: Đúng rồi, công ty tháng này trả lương, đây là bảng lương tháng này. [ hình ảnh ] Nguyên Triều Vũ click mở hình ảnh. Đó là bảng excel được chụp màn hình Tiền kiếm được sau khi quảng bá hình ảnh trên Weibo: 80 vạn 《 Ngã Tùy Phong Yên Khứ 》 chế tác: 40 vạn Gia hạn hợp đồng đại ngôn với hãng kẹo nổ: 100 vạn Phí bản quyền hình ảnh quảng bá sản phẩm: 10 vạn Tổng cộng 230 vạn 5 tỷ 10 tỷ của Đông Phương Bác Diễn trong tai Nguyên Triều Vũ như mây bay hư vô mờ mịt. 230 vạn của mình mới chân thật nhường nào. Nguyên Triều Vũ đột nhiên ngồi thẳng dậy. Nguyên chủ sau khi mang thai hoàn toàn đình công. 230 vạn này đều là nằm không mà có! Là nằm không đó!! Tác giả có lời muốn nói: OOC ý là tính cách nhân vật không giống nguyên tác, bị bóp méo tính cách, làm ra những việc mà hình tượng gốc không làm. Đông Phương Bác Diễn:Bị chọc tức đến OOC!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]