Không biết là ai nhìn thấy trên biển xuất hiện ngọn đèn dầu, một truyền mười, mười truyền trăm, còi hiệu trên bến tàu cũng được kéo vang, hải cảng trong đêm đen như bị người đột nhiên đánh thức, cường tráng nam đinh trong nhà không cần người gọi liền tự tới bến tàu hỗ trợ. Nữ nhân trong nhà cũng không nhàn rỗi, một đám nấu từng bát canh gừng nồng đậm cùng lương khô đều được chuẩn bị sẵn chờ nam nhân trở về khư hàn đỡ đói.
Đông Dương cũng bị tiếng còi hiệu hấp dẫn, không để ý mưa to chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải tiểu tư báo tin vừa chạy trở về.
Tiểu tư cũng bất chấp lễ nghi, trực tiếp vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân, quay về rồi, thương thuyền đã trở lại rồi!”
Vương chưởng quỹ ở trong phòng nghe thấy thế, cường ngạnh đẩy nha đầu đang canh cửa phòng sinh, vọt vào trong, cầm lấy tay đổ đầy mồ hôi của Dịch Vân Thục nói: “Nghe được không? Thục nhi nghe thấy không? Đại ca đã trở lại, thương thuyền đã về rồi.Thục nhi, ngươi nghe thấy không?”
Dịch Vân Thục tinh thần hoảng hốt sa sút mấy ngày nay nghe thấy vậy, cố gắng giữ vững tinh thần, há miệng thở dốc, thanh âm mỏng manh: “…Đã về? Ngươi không gạt ta chứ?”
Người ta thường nói nam nhân đổ máu không đổ lệ, nhưng lần này Vương chưởng quỹ đã muốn quên cái gì mà mặt mũi nam tử hán đại trượng phu, vụng về dùng tay áo lau đi nước mắt, gật đầu: “Không lừa ngươi, không lừa ngươi, ngươi nghe được tiếng còi đang vang thật lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the-cua-te-tuong/2537403/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.