Nếu như chỉ có mình Đông Dương, thì con đường làm quan của hắn cực kì bất lợi; ngược lại, vị bình thê kia sẽ mang tới trăm lợi! Loại chuyện này nếu đưa ra trước mặt thường dân thì có lẽ sẽ không do dự mà chọn cái sau, dù sao hai phía chênh lệch cũng quá lớn.
Không thú, khó khăn thật nhiều, Thú, sẽ không khó dễ Đông Dương lại còn có thể khiến Dịch gia khai chi tán diệp, mang ra ngoài cũng không bị người ta nhàn thoại, đi lại trong vòng luẩn quẩn của các vị phu nhân cũng thuận lợi, tiến tới còn có thể giúp con đường làm quan của hắn thêm bằng phẳng.
Chuyện này Dịch Vân Khanh so với bất kì ai khác cũng đều rõ ràng hơn, nhưng hắn không muốn Đông Dương phải chịu ủy khuất, tình nguyện bản thân chịu vất vả chút. Quỳ trên mặt đầu, khấu đầu ba cái thật mạnh, nói: “Đại trượng phu, ngôn mà có tín1. Từ nay về sau chỉ nguyện cùng Đông Dương cầm tay đến già.”
1.Ngôn mà có tín: lời đã nói ra phải giữ lấy chữ tín như câu đã nói là làm
Lão phu nhân nhíu mày: “Đây là do Đông Dương yêu cầu?”
“Nếu yêu cầu như vậy, thì đã không phải là Đông Dương.”
Tứ lão trao đổi ánh mắt, Dư thị nói: “Khanh nhi làm như vậy là để trả ơn Đông Dương sao?”
Dịch Vân Khanh cười hạ: “Nương, trả ơn thì cũng có rất nhiều cách.” Nếu là tiền tài hắn đều có thể chu cấp, chứ không đem bản thân trói lại. “Ta đối với Đông Dương là thực tâm, không có nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the-cua-te-tuong/2537389/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.