Chương trước
Chương sau
Dịch Vân Khanh một thân y bào quỳ gối trước mặt lão thái gia.

Mọi người càng hoảng sợ, vì Dịch Vân Khanh rất ít khi làm ra hành động long trọng như quỳ trước lão thái gia như này, biểu tình trên mặt cũng chưa từng thấy nghiêm túc đến mức đó.

“Gia gia, nãi nãi, phụ thân, mẫu thân, tam thúc, tam thẩm, tứ thúc, tứ thẩm. Từ khi lưu đày, có thể nói nếu như không có tài săn bắn của Đông Dương, nếu như không có những thứ của Đông Dương mang về đổi lấy tiền, chúng ta không thể có được những thứ như hiện tại.”

Lão phu nhân nhíu mày.

Tam nương ngượng ngùng nói nhỏ: “Nói cứ như y không phải là người Dịch gia.” Thấy Dịch Vân Khanh nhìn về phía nàng, liền kiên trì lúng túng nói: “Sự việc vốn là như vậy, lão thái gia, lão phu nhân, đại lão gia, đại phu nhân đều là trưởng bối của y, hiểu thuận là điều phải làm. Dịch gia chúng ta cũng đã nuôi y năm năm! Vân Khanh nha, ngươi cũng nghĩ lại, cũng bởi vì y mà ngươi khi ở phủ Bình Dương chịu ủy  khuất,  trưởng tôn Dịch gia lại cưới nam thê chính là chuyện đã làm oanh động toàn bộ phủ Bình Dương!”

Dịch Vân Khanh cười khổ, đúng vậy, cũng chính là vì tức giận, mà hắn đã xem nhẹ y năm năm, không hỏi nguyên nhân, không có sai lầm, không có ân oán. “Năm năm, có lẽ nên nói là Dịch gia chúng ta đã giam cầm y năm năm. Nếu như không có Dịch gia chúng ta, y có lẽ đã có một thê tử xinh đẹp hiền thục, cũng có cho mình hai nữ hài tử thông minh xinh xắn, y là người có thể đảm đương được gia đình, có trách nhiệm lại thiện lương. Y đối với thê tử sẽ yêu thương ôn nhu săn sóc, đối nữ tử từ ái khoan dung, y chính là một vị hôn phu hoàn hảo, một phụ thân tốt.”  Hắn còn thấy chính bản thân mình bị thương, còn y sao lại không thấy như vậy? “Chuyện Đông Dương gả cho Dịch gia không phải là chuyện mà y mong muốn, là Dịch gia lấy thế đè người, lấy quyền khinh người…”

Nghe xong chân tướng chuyện Đông Dương gả nhập Dịch gia năm đó, lão thái gia thiếu chút nữa tức chết, chỉ vào Đại lão gia tức mắng đến sùi bọt mép:”Ngươi… Ngươi… nghiệt tử…”

Đại lão gia lúc này quỳ xuống, Dư thị cũng quỳ ở một bên.

Lão phu nhân lau nước mắt, nàng đã tạo nghiệt gì, vì cái gì mà không có đứa nào khiến nàng bớt lo được?

Nhìn đại lão gia cùng Dư thị thành thật quỳ một bên, lão thái gia thở dài. Tính đứa con lớn nhất này, hắn rõ nhất, không giống như lão tam hồ đồ hay lão tứ thâm cơ, cũng không thông minh như lão nhị, không có dã tâm của một trưởng tử nên có, đối huynh đệ tỷ muội vẫn luôn bao dung, hào phóng, biết mình không thông minh như lão nhị nên cũng thật tình mà giúp đỡ hắn, nếu muốn nói hắn sai ở đâu thì cũng chính là quá mức thuận theo đệ đệ mà không có chủ kiến của riêng mình.Nhìn trưởng tử như vậy, bất quá cũng may, hắn cũng nhận được ân huệ. Lão thái gia chuyển mắt về Dịch Vân Khanh, trong tâm thấy vô cùng có lỗi, giống như lão tam nói, nếu hắn đem toàn bộ hy vọng đặt ở nơi lão nhị đưa tới cho trưởng tôn luôn luôn xuất chúng của hắn, có phải hay không Dịch gia cũng sẽ không rơi xuống tình trạng như hiện nay? “Chuyện này còn có ai biết?” Việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu việc này nói đến tai quan trên, thì chính là cướp đi nốt cọng rơm rạ cuối cùng của Dịch gia!

“Nguyên nhân lúc trước giờ đã không thể truy cứu được, Đông Dương lên kiệu hoa thì đã trở thành người Dịch gia. Năm năm đó Đông Dương không nợ Dịch gia cái gì, là Dịch gia chúng ta nợ y. Tay nghề săn bắn, phòng ở mới đều là nhờ Đông Dương tận tâm tận lực mới có được, hòa ly cũng đã từng nói qua với ta hai lần, ta chưa từng đáp ứng. Vì chuyện của Hạo nhi cùng Thao nhi mà y tự xin nhường lại thân phận chính thê cho Liễu thị. Gia gia, hôm nay ta chỉ xin ba việc, một, Liễu thị với thân phận chính thê lại bất công bất chính đố kị, một lần nữa hàng xuống làm thiếp, Đông Dương vẫn là chính thê của ta.” Hắn hiện tại không có công danh tú tài, việc nâng Liễu thị lên làm chính thê cũng chưa được viết vào gia phả, nghiêm khắc mà nói, Liễu thị cũng chưa phải là chính thê của hắn.

Thấy đại lão gia cùng đại phu nhân quỳ thì không có lý nào mà Liễu thị nàng có thể đứng, nghe Dịch Vân Khanh nói xong, thân mình liền mềm nhũn tê liệt. Ánh mắt cầu cứu hướng về phía lão phu nhân, nhưng lão phu nhân còn đang dùng khăn lau nước mắt há lại có thể cứu được nàng?

Những người còn lại đều mở mang tầm mắt, lựa chọn bo bo giữ mình.

Không cầu được ai, nhìn những người bình thường đối với nàng khách khách khí khí, Liễu thị trong lòng cười lạnh, nước mắt cũng ào ào chạy ra “…. Đại thiếu gia, thiếp thân đã phạm phải điều gì mà lại phạt thiếp thân như vậy? Hạo nhi và Thao nhi cũng là con của đại thiếu gia, bọn chúng còn nhỏ như vậy…”

Dịch Vân Khanh nói tiếp: “Việc thứ hai, Dịch Khiêm thông minh lanh lợi, hiếu thuận trưởng bối, ta nghĩ muốn cho nó đi theo Đông Dương, thừa tự của Đông Dương.” Nói xong ngoắc ngoắc ý bảo Dịch Khiêm quỳ xuống.

Liễu thị sửng sốt, ngón tay run rẩy.

Lão thái gia nháy mắt nhảy dựng lên: “Hạo nhi cùng Thao nhi…”

“Ông nội, dựa vào biếu hiện của chúng trong khoảng thời gian này, Tôn nhi cũng sẽ không làm ra quyết định như vậy.” Đông Dương vẫn là chính thê, Dịch Khiêm thừa tự của y chính là đích tử, Hạo nhi cùng Thao nhi nuôi dưới danh nghĩa của Liễu thị chỉ là thứ tử! Đây chính là đường lui cuối cùng của Liễu thị!

Liễu thị trong tâm chỉ thấy không cam lòng, vì cái gì mà nàng đã tính toán tâm cơ như vậy vẫn không thể thay đổi được vận mệnh của y? Chẳng lẽ nàng phải đi theo khuôn rập làm thiếp thất giống như nương nàng sao? Cuối cùng không có ai chăm sóc vì bệnh cũ tái phát mà qua đời sao? Không, nàng không chấp nhận số mệnh đó! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt ngoài Liễu thị cũng không biểu thị điều gì, vì nàng biết, chuyện mà Dịch Vân Khanh đã quyết thì không ai có thể thay đôi được.

Lão thái gia há miệng thở dốc, nói: “Để Khiêm nhi nuôi dưới danh nghĩa của Đông Dương, Khanh nhi ngươi hiểu rõ vậy là có ý gì chứ? Khiêm nhi bây giờ còn nhỏ có lẽ không hiểu chuyện này đại biểu cái gì, chờ Khiêm nhi lớn lên sẽ không hối hận chứ?” Danh nghĩa nam thê không giống nữ thê, kém hơn phân nửa, phân nửa đó sau này có thể khiến Dịch Khiêm không thể ngẩng đầu lên được!

Dịch Vân Khanh hỏi Dịch Khiêm: “Khiêm nhi có muốn làm con thừa tự của tiểu phụ thân không?”

Tất nhiên không phải là vì danh nghĩa đích tử của người này, Dịch Khiêm vẫn vui không tả: “Hài nhi nguyện ý.”

“Không hối hận?”

“Hài nhi không hối hận.”

Trên khuôn mặt non nớt của Dịch Khiêm lại lộ ra sự trầm ổn bất đồng với những đứa nhỏ cùng tuổi khiến lão thái gia đem lời cự tuyệt vô lực mà nuốt lại trong bụng, nhìn về phía đại lão gia cùng Dư thị: “Các ngươi là thân sinh của Khanh nhi, có bằng lòng để Khiêm nhi làm con thừa tự của Đông Dương hay không?”

Đại lão gia cùng Dư thị nhìn nhau.

Dịch Vân Khanh đối hai người nói: “Cầu cha mẹ thành toàn.”

Thân mình nho nhỏ của Dịch Khiêm cũng hướng về phía hai người cúi lạy.

Đại lão gia trong mắt hiện lên áy náy, Dư thị dùng khăn lau khóe mắt, hai phu thê hành lễ:”Hết thảy đều theo cha định đoạt.” Mặc dù không nói rõ ý nguyện, nhưng lời này cũng giống như đồng ý với quyết định của Vân Khanh.

Lão thái gia thầm than, trầm trọng gật đầu xem như đồng ý.

Dịch Vân Khanh trong lòng thở nhẹ, vẻ mặt lẫm nhiên lại trầm giọng: “ Việc thứ ba cầu người chủ trì, đó là phân gia.”

Phân gia: chia nhà, nghĩa là phân chia nhà cửa, đất ruộng vườn, của cải cho các con trong gia đình đó, về mặt pháp lý thì các nhà không có quan hệ gì sau khi phân gia, cũng gần giống như việc phân chia quyền thừa kế trong thời nay vậy.

Một lời khiến cho bầu không khí lạnh xuống, Tam gia cùng Tứ gia thiếu kiên nhẫn, Tam gia tính tình luôn nóng nảy hiện tại liền cự tuyệt đối với lão thái gia nói: “Cha, hài nhi không đồng ý phân gia. Dịch gia chúng ta là thư hương thế gia, sao có thể phụ mẫu còn mà lại phân gia?”

Tứ gia cùng Tứ nương trao đổi ánh mắt, trước lựa chọn trầm mặc.

Tam gia nóng nảy, nặng lời nói với Dịch Vân Khanh: “Khanh nhi, tuy rằng chúng ta hiện tại đã sa sút, nhưng vẫn xuất thân là một thư hương thế gia, cũng không thể học theo nhà nghèo mà trưởng bối vẫn còn mà đòi phân nhà, nói ra chính là thể diện toàn bộ người Dịch gia chúng ta!”

Dịch Vân Khanh trong tâm cười lạnh, thế gia? Tam thúc của hắn cũng không thấy thẹn mà nói là xuất thân thế gia, không nói lúc còn ở phu Bình Dương, chỉ nói hiện tại, tam thúc thể hiện được cái trách nhiệm đảm đương thể diện gia đình? Giống như hiện tại phản đối chuyện phân gia, không phải là vì không muốn phải lo lắng kế sinh nhai cho cả gia đình, chỉ muống nhàn hạ dùng mánh lới mà hưởng lợi sao? Dịch Vân Khanh sớm đã lường trước, không chút hoang mang nói: “Trồng cây rồi cũng đến ngày kết quả, quả rồi sẽ tự rơi xuống đất, gia gia, toàn gia lớn như vậy nhất định tách ra mới có thể biểu hiện được sự trường tồn của gia tộc.”

Lão thái gia cũng không muốn phân gia, có thể xem xét biểu hiện của các nhà trong thời gian gần đây, cũng tự hiểu được phân gia mới là cách tốt nhất.

“Gia gia, Đông Dương vì toàn gia mà cúc cung tận tụy cuối cùng nhận lại được cái gì? Đông Dương thiện tâm cái gì cũng không nói, người khác chỉ nghĩ đó là chuyện y phải làm. Đông Dương không cầu công cũng không cầu ơn, nhưng được cái gì? Không ai thèm hỏi y mùa đông có lạnh không, mùa hạ có nóng không, sau lưng lại chẳng có lấy một lời hay, nhìn thấy tiểu muội trượt chân có lòng giúp đỡ lại nhận được tội danh xâm phạm cô nương, ta cũng muốn hỏi một chút, y đụng chạm chỗ nào? Chẳng lẽ nhìn thấy tiểu muội trượt chân mặc kệ không giúp mới là làm đúng theo lẽ phải?”

Lời này làm cho Tam nương một trận hồng một trận trắng, hiện tại liền quỳ xuống khóc đến đáng thương: “… Ta chỉ là nóng vội lo cho thanh danh của Nhàn nhi, nàng tuy là thứ nữ nhưng cũng là nữ tử của Tam gia, huyết mạch Dịch gia, phụ thân, nhi tức cũng chỉ là nóng vội, không có ý tứ gì khác, cha, thỉnh ngài tin tưởng nhi tức. Nương…”

Lão thái gia ngón tay gõ xuống, nét mặt già nua của lão phu nhân cũng ửng hồng vì nàng mới là người phạt Đông Dương phải quỳ.

Dịch Vân Khanh cười lạnh: “Tam thẩm có tâm tư gì trong lòng là rõ ràng nhất, chất nhi cũng không dám vọng nghĩ.”

Tam gia thấy thê tử của mình bị chỉ trích như vậy, liền cảm thấy mặt mũi của chính mình cũng mất, chỉ vào Dịch Vân Khanh, mắng: “Ngươi như vậy còn dám nói không dám vọng đoán? Ngươi chỉ còn thiếu nước chỉ vào mặt tam thẩm mà mắng!” Khí thần đỏ bừng, đối lão thái gia nói: “Cha, nương, đại ca, đại tẩu, Khanh nhi vì một nam thê mà chỉ trích trưởng bối, chẳng lẽ mọi người liền mặc kệ không quản sao?”.

Dịch Vân Khanh liếc mắt, hàn ý trong mắt khiến cho Tam gia bị hù đến ngậm miệng.

“Ta hỏi một câu, Đông Dương đỡ tiểu muội là đúng hay sai, ai cho rằng là sai thì đứng ra!” Dịch Vân Khanh hỏi một tiếng, một phòng người, ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều xấu hổ cúi thấp đầu.

“Vậy ai cho rằng Đông Dương vì Dịch gia làm những chuyện này đều là do y phải làm? Không cần phải mang ân y?”

Lão thái gia trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

“Dịch gia nợ y, buộc y trở thành nam thê, hủy đi đường sống của y, năm năm bị giam trong một cái tiểu viện, nhưng y lại không hận cũng không oán, trên đường bị lưu đày cũng giúp đỡ chiếu cố người trong nhà, ở thôn nhỏ này cũng chính y dạy cho cái nghề, vào núi ba ngày không về cũng không ai nghĩ liệu y có gặp nguy hiểm gì không, hái thuốc săn thú, ai mà không biết thâm sơn nguy hiểm? Nhưng y có từng nói qua không?”

“Giúp đỡ tiểu muội lại bị tam thẩm nói thành tội danh như thế, khiến lão phu nhân phạt quỳ trong biện, mưa thu lạnh lẽo như vậy từng có ai quan tâm hỏi han y? Sau đó cũng có hỏi qua y, mắc mưa xong bị sốt, có ai đi qua liếc mắt nhìn y một cái? Tứ thúc tứ thẩm, các ngươi còn nhớ không? Năm nay Đông Dương vì Vân Tùng mà đỡ một gậy đó, một gậy đó vốn là đánh tới đầu Vân Tùng, các ngươi có từng nghĩ tới? Nhưng Đông Dương bị phạt quỳ, các ngươi có nói đỡ cho y được một câu nào không?”

Dịch Vân Khanh chỉ trích như vậy, ai có thể phản bác được vì hắn đâu có nói sai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.