Không thể buông tha, Đông Dương xa xa đã nhìn thấy Dịch Vân Khanh, nhanh chân một bước đem cửa trước khi người kia kịp phản ứng một phen đóng lại.
Dịch Vân Khanh dở khóc dở cười, đã ba ngày kể từ hôm đó, sáng sớm hắn ra khỏi gian phòng đó, đều không có cơ hội đi vào. Trước kia thiếp thất thấy hắn, hận không thể từ cách đó mười dặm mà đón chào hắn, mà đây tự hắn đi tới, cách thật xa đã đem cửa khóa lại, gọi thế nào cũng không chịu mở, ngẫu nhiên chạm mặt cũng xoay người chạy thật nhanh, hận không thể cách cả cả dặm. Đưa tay gõ cửa: “Đông Dương, mở cửa.”
Đông Dương ở trong phòng ngồi thẳng thắt lưng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Đỏ là vì tức giận, hồng là do xấu hổ, trắng là do khủng hoảng, trải qua đêm đó đã phá vỡ nhận thức hai mươi năm của y, có lẽ chỉ có đêm đó mới khiến y chân chính cảm nhận được cái gì gọi là dục vọng. “Đại thiếu gia, mởi ngươi trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Dịch Vân Khanh cười thầm, hiện tại trời sáng trưng, muốn nghỉ ngơi cái gì chứ?! Tìm lý do cũng không biết tìm cái nào hợp lý: “Mở cửa, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Không thể mở cửa, Đông Dương do dự đứng dậy đi tới phía sau cửa: “Đại thiếu gia có chuyện gì mời cứ nói.”
Dịch Vân Khanh hận tới nghiến răng, như thế nào lại phòng hắn như phòng cướp? Nghĩ đến đó trong tâm lại một hồi rung động, nhớ tới đêm đó, da thịt như bảo ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the-cua-te-tuong/2537312/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.