Edit: Winterwind0207
Lâm Hành đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hô hấp nhanh chóng trở nên khó khăn.
Cậu ngồi tựa vào giường, nỗ lực không để cho mình nhớ lại tình cảnh đã nhìn thấy trong mơ, nhưng mà càng muốn trốn tránh, hình ảnh trong đầu lại hiện ra, càng thêm rõ ràng.
Cậu nhắm mắt lại có thể thấy rõ ràng, gương mặt tái nhợt tiều tuỵ của Trương Hàm Vũ, hai con mắt đã không còn, chỉ còn dư lại hai hốc mắt đỏ đầy máu, sâu không thấy đáy.
Cô ấy cô gắng tới gần cậu, tựa hồ muốn nói với cậu cái gì đó, Lâm Hành bị doạ đến hồn phi phách tán, muốn chạy trốn lại phát hiện thân thể không có cách nào di chuyển.
Cậu trơ mắt nhìn cô từ từ tới gần, dán vào lỗ tai của cậu, nỉ non, dường như đang nói câu gì đó.
Chính câu nói này, khiến Lâm Hành đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại.
Cậu bình phục một chút hô hấp, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, không biết cậu đã ngủ bao lâu. Trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, Cố Kỳ Viễn vẫn chưa về.
Nhớ tới trong mộng Trương Hàm Vũ nói những câu kia, cậu suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động bấm số gọi cho Nam Úc Thành.
Điện thoại vang lên rất lâu, từ đâu tới cuối không có người nhận. Lâm Hành liên tục gọi ba lần, cuối cùng rốt cục từ bỏ.
Cậu đến ban công rửa mặt, mở đèn trong phòng ra, lại đi tới bên giường ngồi xuống ngẩn người.
Chỉ chốc lát sau, Cố Kỳ Viễn đã trở lại.
Cậu ta vừa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-gio-noi/135097/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.