Đèn đóm trong thị trấn đều đã tắt, tiếng bước chân ở đầu đường có thể vọng tới cuối đường. Họ dừng xe ở đầu thị trấn, bước dọc theo lối đi lát đá sạch sẽ về nhà nghỉ. Đi qua màn đêm trong veo trên đỉnh cột điện, vầng trăng như quả trứng ốp la vàng óng.
Đêm nay Tống Uyển ngủ không hề ngon giấc, lúc sáng sớm bụng bắt đầu cồn cào, cô chạy vào nhà vệ sinh mấy lần nôn ra hết sạch, bất đắc dĩ phải gọi điện cho Diệp Gia Thụ, nhờ anh giúp cô hỏi lễ tân có thuốc không.
Không bao lâu sau nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Uyển cố gắng lê lết ra mở cửa.
Diệp Gia Thụ bước vào, đặt hòm thuốc lên bàn trà trong phòng, đổ nước vào ấm rồi đi đun.
Thuốc giảm đau tiêu viêm trong hòm thuốc có đủ loại. Tống Uyển đoán có lẽ mình bị ngộ độc thực phẩm, bởi vậy lấy mấy viên thuốc trị viêm dạ dày rồi uống, Diệp Gia Thụ khuyên cô uống thêm nửa cốc nước nóng nữa, xong xuôi thì nằm xuống nghỉ.
“Cô ngủ một lát đi, nếu thuốc không có tác dụng thì tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Chăn được kéo cao trùm kín đầu, một tiếng “ừ” mơ màng cất lên.
Sợ Tống Uyển xảy ra chuyện, Diệp Gia Thụ không trở về phòng mình, anh ngồi trên sô pha đối diện giường Tống Uyển chợp mắt.
Khoảng nửa tiếng sau, anh nghe thấy tiếng sột soạt, mở choàng mắt ra thấy Tống Uyển đang bò dậy khỏi giường.
“Sao thế?”
Tống Uyển cúi đầu tìm giầy, vừa xỏ vào xong lập tức lao như bay vào nhà vệ sinh.
Diệp Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-co-mua/212429/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.