37.
Đám người Tưởng Cần Cần còn chưa đến. Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ đung đưa từ bên này sang bên kia. Không lâu sau nó sẽ bị những cơn gió vô tình dập tắt, Tô Mục và tôi ngồi cạnh đống lửa cảm nhận nhiệt độ ở lò nướng thịt càng lúc càng lạnh dần.
Một cảm giác thê lương tự nhiên sinh ra.
Tôi nghĩ, bất kể là Tưởng Cần Cần hay Trần Tuyển quay lại. Tôi cũng sẽ tức giận trách mắng họ một trận, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật của tôi.
Nhưng cho đến khi ngọn lửa bị dập tắt hoàn toàn, Trần Tuyển vẫn chưa quay lại.
Chuyện gì đang sảy ra vậy, lại chơi trò biến mất như năm ngoái?
"Tớ đi xung quanh tìm xem."
Tôi yêu cầu Tô Mục ở lại tại chỗ, còn một mình đi dọc bờ sông tìm củi gần nhà máy, nhân tiện tìm Trần Tuyển.
Nhà máy cách chỗ của chúng tôi một đoạn, mặt trời đã hoàn toàn biến mất khỏi đường chân trời. Chỉ còn vài tia nắng cuối cùng trong ngày, trên đường đi tôi cẩn thận quan sát để tìm khúc gỗ có thể dùng để nhóm lửa.
Tôi nhặt một khúc gỗ, trong lòng tự hỏi liệu Trần Tuyển có đang nghiêm túc kiếm củi hay không. Không phải củi có đầy suốt quãng đường đó sao?
Tôi đi bộ dọc con đường, nhặt nhạnh suốt quãng đường và dần dần đến gần một tòa nhà xưởng bỏ hoang.
Ngay khi tôi chuẩn bị trở về với đầy củi trong tay thì tôi nghe thấy ai đó nói chuyện trong nhà máy.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-yeu-thuong/2736675/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.