An Thực dừng xe ở khoảng sân bang Nguyệt, đi lướt qua đám thuộc hạ, nói “Lôi những tên có mặt tại buổi sáng sang đây.”
Có tất cả bốn người có mặt lúc Diệp Dao bị bắt, bọn họ quỳ dưới đất, trước mặt An Thực, Phong Duật Nam và Lăng Nghị. An Thực ngồi ở ghế chủ vị, trán nổi ba vạch đen, đầy tức giận. “Các người canh gác kiểu gì lại để Dao nhi bị bắt đi ngay trong biệt thự?”
Một trong bốn người nuốt run rẩy xuống, đáp “An ca, chúng em... chúng em hoàn toàn không để ý. Mong anh tha mạng, bỏ qua lần này. Vì... vì tiểu thư... cô ấy...”
“Bỏ qua? Bỏ qua cho các người, mặt mũi tôi để đâu? Dao nhi sẽ như thế nào?” An Thực gầm lên. Đúng là một bọn vô dụng, ngang nhiên để người bắt cô đi mà không hay biết. “Lôi bọn chúng xuống giết sạch đi.”
“An ca, An ca, xin anh tha mạng, tụi em biết lỗi rồi...”
“Khoan đã.” Phong Duật Nam cất tiếng ngăn lại. Đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của An Thực, anh bình tĩnh nói “Việc này cũng không thể trách bọn họ. Anh nói xem, cả biệt thự chỉ có bốn người, hơn nữa chẳng phải bọn họ nói rằng Diệp Dao nói để cho cô ấy và Tâm Liên riêng tư?”
“Cậu ấy nói đúng!” Lăng Nghị cũng lên tiếng, tuy việc này là do bọn họ tắc trắc mà xảy ra chuyện nhưng lỗi cũng không phải hoàn toàn do bọn họ. “Nếu hôm nay không phải tổ chức có chuyện thì cô ta đâu dễ dàng gì mà ra tay. An Thực, tôi chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vo-dinh-i-gap-em-ngay-xuan-phan/2110530/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.