An Thực đã ngồi sẵn ở bàn ăn, hắn được thông báo rằng cô đã tỉnh dậy
Vốn dĩ, hắn định sẽ đem bữa sáng lên phòng cho cô, nhưng xem ra không cần nữa. An Thực đưa tay vẫy Diệp Dao ngồi xuống ghế bên cạnh, cất giọng đều đều "Em ngủ ngon không?"
Diệp Dao mỉm cười, nhận lấy ly nước ép mà hắn đưa "Ừm."
"Xem ra em rất ổn, còn có thể đi xuống thế này."
"Sao?"
"Anh cứ tưởng, sau khi làm chuyện đó, cơ thể em sẽ không được tốt."
Hai bên mặt Diệp Dao đột nhiên ửng đỏ, vốn dĩ cô đã cố quên chuyện ngày hôm qua, nhưng hắn lại nhắc đến. Ai nói ổn chứ? Lúc nãy, cả người cô như vừa bị tra tấn, có thể đi xuống đây là cố gắng lắm rồi.
Không nhận được câu trả lời của cô, An Thực khẽ nhếch môi cười "Ăn nhiều lên." Khuôn mặt xấu hổ của Diệp Dao cứ coi như là một món quà buổi sáng cho tâm tình của hắn.
An Thực nhíu mày nhìn Diệp Dao vừa ăn vừa lựa những miếng cà rốt trong trứng và hành tây để sang một bên. Đó là hai thứ có rất ghét ăn. Diệp Dao im lặng, tay chọc đôi đũa tìm xem còn miếng cà rốt nào không. Hừ, ai lại đi chiên trứng cùng cà rốt chứ.
"Em vẫn không thay đổi nhỉ, kén ăn như vậy." An Thực cất giọng đều đều.
Diệp Dao không nhìn hắn mà cất tiếng "Em không có kén ăn, chỉ không thích hai thứ này thôi."
"Đừng bới nữa, anh đổi đĩa khác cho em."
"Không cần, lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vo-dinh-i-gap-em-ngay-xuan-phan/2110528/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.