Diệp Dao gượng người bước xuống giường, với tay cầm lấy cây nạng, từ từ đi ra khỏi phòng. Nằm yên một chỗ khiến cô không thấy thoải mái, nên muốn ra ngoài vườn.
“Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?” Thấy Diệp Dao xuất hiện ở cầu thang, người làm cất tiếng hỏi.
“Tôi muốn ra vườn.”
“Nhưng mà ông chủ...”
Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô gái kia Diệp Dao đoán chắc An Thực lại bắt họ canh chừng cô rồi. “Không sao đâu, có gì tôi chịu trách nhiệm”
“Tiểu Dao, sao vậy?”
Thấy Tố Nghi xuất hiện, cô gái kia cúi đầu chào “Phong phu nhân.”
“Được rồi, cô lui ra đi. Không sao đâu.”
Cô gái kia đành nghe theo, quay lưng rời đi. Tố Nghi bước đến đỡ Diệp Dao “Em muốn ra vườn sao? Để chị giúp em.”
Diệp Dao mỉm cười để Tố Nghi đỡ ra vườn ngồi trên xích đu màu trắng gần cây hoa lớn. Hôm nay trời rất đẹp, gió thổi nhẹ, Diệp Dao bất chợt nghĩ, nếu bây giờ mà ngủ chắc chắn rất tuyệt, nhưng cô vừa làm phiền Tố Nghi đưa xuống đây không thể lại bắt chị ấy đưa lên phòng. Haiz...
Tố Nghi nhìn Diệp Dao đang thẫn thờ, khẽ mỉm cười, đưa cho cô ly hồng trà mà người giúp việc vừa đem ra “Trời có chút lạnh rồi nhỉ.”
Diệp Dao nhận lấy ly nước, lắc đầu “Không lạnh, em cảm thấy rất thích thời tiết như thế này.”
“Vẫn nên giữ gìn sức khỏe, em đấy, lại bị thương rồi.”
“Haha...” Diệp Dao cười trừ. Cô nghe nói, Phong Duật Nam hình như đã trách Tố Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vo-dinh-i-gap-em-ngay-xuan-phan/2110524/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.