*1937 - nay
_
"Thần là kẻ vô tình đến tận cùng. Trong mắt thần linh, không gì quan trọng hơn lợi ích của chính bản thân Ngài. Vì vậy, đừng bao giờ tin vào lời hứa của thần, đừng tin vào ân huệ của thần, nhưng luôn nhớ lấy lời nguyền của Ngài."
Elizabeth nghe mẹ mình nói thì khuôn mặt thoáng vẻ bối rối. Cô hỏi Orvitz điều này có nghĩa là gì, nhưng Orvitz chỉ lắc đầu, "Ta chỉ lặp lại những gì mẹ ta đã nói với ta."
"Mẹ, điều này có nghĩa là gì?" Cậu bé Heine hỏi Elizabeth cũng nhận được câu trả lời tương tự.
"Ta chỉ lặp lại lời của bà ngoại, bà ngoại của ta, và bà ngoại của con."
Cậu bé Heine không hiểu, Elizabeth bổ sung thêm một câu, "Đừng bao giờ tin vào thần, đừng tin vào quà tặng của thần, đừng nghe theo sự cám dỗ của Ngài."
Cậu bé Heine nhìn bà.
Elizabeth thở dài: "Nhớ kỹ. Hiểu chưa?"
Cậu bé Heine gật đầu, dường như hiểu dường như không: "Con sẽ nhớ."
Trong những giây phút cuối cùng, Kim nhớ lại đoạn ký ức xa xưa mờ ảo như ở một thế giới khác này.
Hắn bị những sợi tơ vàng của cây đàn hạc quấn chặt, từng chút một cảm nhận sinh lực dần tan biến.
Thời gian như chậm lại, dường như dừng lại ngay khoảnh khắc đó. Kim nghĩ hắn đã không thể chờ đến ngày khải hoàn trở về, chắc chắn A Khánh sẽ rất thất vọng.
Khi máu dần cạn, trái tim đang đập cũng trở nên yếu dần cho đến khi hoàn toàn ngừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702856/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.