81 TCN · Tiểu Á
_
Chiến mã lắc lư nhưng Elizabeth vẫn ngồi vững trên lưng ngựa.
Caesar ở phía sau nàng im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn lên tiếng: "Julia và mẹ cô bé ở lại La Mã."
"Ngươi không cần phải giải thích với ta." Elizabeth nhìn về phía trước, "Ta cũng không hỏi vì sao ngươi chọn rời khỏi La Mã."
"Thành La Mã rất nguy hiểm." Hắn tự nói, "Nếu ta ở lại đó, sẽ đem lại nguy hiểm cho gia đình."
Lần này đến lượt Elizabeth im lặng.
Nàng không biết phải trả lời thế nào, vì nàng không có gia đình, không thể hiểu được cảm giác của Caesar.
"Có lẽ, ta nên từ chối cuộc hôn nhân mà cha đã đề nghị." Caesar đột ngột nói, hắn từ từ cúi đầu, tựa vào vai Elizabeth.
Hơi thở nóng bỏng của chàng trai làm Elizabeth dần thay đổi sắc mặt.
"Ta nên xin cha cho phép ta cưới nàng." Giọng hắn thấp trầm, "Elizabeth, hãy tha thứ cho ta. Khi đó ta kiêu ngạo và ngông cuồng, vì thế mà ta đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất mà ta nên trân trọng."
Hắn đưa tay lên, bàn tay mạnh mẽ bao phủ cánh tay trần của Elizabeth.
"Nếu ta từ chối Cinna, và cưới nàng..."
"Caesar." Elizabeth ngắt lời hắn.
Chiến mã lắc lư, giọng nói của nàng cũng trở nên trầm lặng hơn: "Ngươi còn trẻ."
"Không." Caesar nói, "Có thể bảy năm đối với nàng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với ta, mỗi ngày đều vô cùng quý giá."
Nữ vương huyết tộc lặng im, nàng đưa tay lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702848/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.