*Đầu mùa đông · tháng 12 năm 1737
_
"Các bà ấy đều là bậc tiền bối của Nữ vương Cassel."
"Nữ vương Cassel?" Heine ngạc nhiên đôi chút, nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh: "Nữ vương Cassel?"
"Ừm? Không đúng sao?"
Heine chăm chú nhìn cô, thấy sự ngờ vực trong ánh mắt của Nguyên Khánh, anh không nhịn được trêu cô: "Theo phong tục của quê hương em, em nên gọi mẹ ta là mẹ chồng, không phải là Nữ vương Cassel."
Nguyên Khánh sững sờ một lúc, hai má cô dần ửng đỏ.
"Ngài càng ngày càng không đứng đắn!" Cô xấu hổ đẩy anh một cái, quay đầu không thèm nhìn nữa, miệng còn lẩm bẩm: "Theo phong tục quê em, phải bái đường mới được coi là vợ chồng..."
Lời nói đột nhiên khựng lại, cô quay lại nhìn Heine, qua gương mặt anh, cô bỗng nhớ lại một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đêm đã khuya, trong phòng có ánh nến mờ mờ.
Đó là một căn phòng không lớn, hai cây nến đỏ đang cháy khắc hình rồng phượng, vốn dĩ nên mang dáng vẻ của sự vui mừng.
Nhưng Nguyên Khánh chỉ cảm thấy buồn bã.
Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc hỷ phục bước vào, hắn ta không ngừng kéo vạt áo, biểu cảm có chút khó chịu. Nhìn lướt qua người phụ nữ ngồi trên giường, hắn ta híp mắt lại rồi ngồi phịch xuống ghế.
"Đừng khóc nữa, ta cũng không tự nguyện cưới ngươi đâu." Hắn ta cất lời, giọng nói là tiếng Tiên Ti không rõ ràng lắm.
Nguyên Khánh ngay lập tức thoát ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702831/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.