*Tháng 7 năm 1537· giữa mùa hè· ngày và đêm
_
"Thật trẻ con."
Nguyên Khánh liếc nhìn Heine vừa bước vào khoang tàu. Gương mặt anh vẫn như thường, lạnh lùng và kín đáo, nhưng trong mắt Nguyên Khánh, tất cả chỉ là một chiếc mặt nạ giả tạo. Cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ trước đây của trưởng thân nữa. Trước đây, cô không bao giờ tin rằng anh lại có một mặt trẻ con như vậy.
Heine không biết những thay đổi trong suy nghĩ của cô. Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyên Khánh vào lòng. Ngón tay cái của anh vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, khuôn mặt anh dịu đi ít nhiều. Trái tim của Nguyên Khánh chợt trống rỗng trong giây lát. Trẻ con cũng chẳng phải là điều tồi tệ.
Cô quay người lại, vùi đầu vào lồng ngực của Heine. Không có nhiệt độ cơ thể nóng hổi, không có nhịp tim mạnh mẽ, nhưng trưởng thân như thế này cũng rất tốt.
Heine cúi xuống tìm kiếm đôi môi của Nguyên Khánh. Anh nhẹ nhàng áp lên đôi môi ấm mềm của cô rồi nhắm mắt lại. Nguyên Khánh ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp lại anh.
Nụ hôn của Heine cũng như con người anh, đầy sự kiềm chế. Trừ khoảnh khắc rối loạn khi tỏ tình dưới ánh bình minh, còn lại anh đều chỉ dừng ở mức độ chừng mực như thế này.
Heine khẽ vuốt tóc cô. Nguyên Khánh giận dỗi, ôm chặt anh hơn: "Mệt rồi."
Luyện kiếm rất mệt.
Heine khẽ cười.
"Vậy nghỉ ngơi đi."
Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, không biết nói gì khác sao? Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702812/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.