* Mùa đông 1348 - Mùa hè 1537
_
Florence đã có tuyết rơi. Dọc bờ biển Địa Trung Hải, nơi vốn có khí hậu Địa Trung Hải ôn hòa. Nhưng mùa đông năm đó lại phủ lên lớp sương giá bạc, như thể bị thần linh ruồng bỏ, chìm vào một mùa đông khắc nghiệt chưa từng có.
Căn bệnh kinh hoàng, vô số cái chết, cái lạnh cắt da cắt thịt, thiếu thốn quần áo và lương thực. Đó là những ngày kinh khủng nhất.
Hàng trăm năm sau, Nguyên Khánh mới biết đó là dịch hạch, là thời kỳ Tiểu Băng Hà toàn cầu. Nhưng vào mùa đông năm 1348, ở Florence, cô chỉ cảm nhận được nỗi buồn.
Vết thương trên cơ thể cô đã lành lại sau hai tháng, đến tháng Mười, cô dần dần có thể cử động được, đến tháng Mười Hai, đôi mắt cô bắt đầu cảm nhận lại được ánh sáng. Vì đã gây tổn thương đến huyết tộc của mình, cô đã nằm trong quan tài suốt bốn tháng trời.
Khi tỉnh lại, Florence đã có trận tuyết đầu tiên sau mười năm. Trong mùa đông khắc nghiệt đó, sự lây lan của dịch bệnh cũng tạm thời chậm lại đôi chút.
Nguyên Khánh bước ra khỏi quan tài, đứng trên tấm thảm và phải mất một lúc lâu mới cảm nhận được mình vẫn còn sống. Cô rời khỏi phòng.
Dinh thự của Edmond vẫn yên tĩnh như thường. Trong suốt thời gian dịch bệnh hoành hành, Heine đã sắp xếp cho hầu hết huyết duệ chìm vào giấc ngủ. Sự yên lặng khiến mọi thứ dường như thêm buồn bã.
Nguyên Khánh bước xuống cầu thang xoắn, đi dọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702805/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.